Chương 82

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 82

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Yêu Tinh Dính Người
Nhiệt tình đến vậy sao?
Cừ Chiêu sững sờ hồi lâu vẫn chưa kịp hoàn hồn, mãi đến khi Tuế Hòa hôn lên tai hắn, “Đóng cửa lại đi, đồ ngốc.”
Dường như đã trải qua mấy đời xa cách.
Cừ Chiêu lấy lại tinh thần, trở tay đóng sầm cửa lại. Cơ thể phản ứng nhanh hơn cả lý trí, hắn bế bổng lấy mông Tuế Hòa rồi đè cô xuống giường.
Hắn sợ đây chỉ là ảo giác, vừa hôn cô ngấu nghiến vừa cẩn thận hỏi dò: “Hôm nay rất vui sao?”
Tuế Hòa nhăn mũi, bưng lấy mặt hắn, sau đó ngẩng đầu sát lại gần hôn lên cằm hắn, “Sau này, mỗi một ngày em đều sẽ vui vẻ.”
Đầu quả tim Cừ Chiêu nhói lên chua xót. Tuế Hòa đang dỗ dành hắn, Tuế Hòa đang từ từ tốt lên rồi. Hắn đột nhiên muốn khóc… gần đây hắn rất hay dễ xúc động vì Tuế Hòa.
Cô mở miệng nói chuyện, hắn cảm động; cô vui vẻ, hắn cũng cảm động.
Tuế Hòa là ngọn gió, cô thổi về hướng nào, hắn liền bay theo hướng đó.
“Ừ.” Hắn đáp khẽ.
Lúc Cừ Chiêu cắm vào, hạ thể Tuế Hòa căng thẳng co rút lại. Cô hoảng hốt nhớ tới cảm giác đau đớn khi bị “phá thân” cách đây không lâu.
Cả đời bị phá thân đến hai lần, chắc chỉ có một mình cô là độc nhất vô nhị.
Làm không lâu lắm, chỗ đó của cô vẫn còn căng chặt khít khao. Cừ Chiêu xoa nhẹ hạt nhỏ xinh đang cứng rắn lên, “Bảo bối, đừng kẹp chặt như thế.”
Tuế Hòa ôm lấy đùi hắn, thừa nhận sự thọc vào rút ra của hắn. Một cây côn tht thô dài đang ra vào trong hoa huyt đỏ tươi, d*m thủy giàn giụa. Cô hít sâu một hơi nói: “Anh nhẹ nhàng một chút.”
Vốn dĩ không thể nhẹ nhàng được.
Nhục huyệt siết chặt như vậy, hắn chỉ có thể mạnh mẽ đâm vào, hung hăng nện xuống mới có thể thông thuận đường đi.
Nếu cứ tiếp tục như vậy, đoán chừng lát nữa sẽ bị kẹp đến bắn ra mất. Cừ Chiêu dứt khoát rút côn th*t ra, hạ người đè lên đùi Tuế Hòa, vùi đầu hôn lên mật huyệt đang tràn đầy xuân thủy.
“A ha! Cừ Chiêu!”
Đáp lại cô chỉ có tiếng nước ‘lép nhép’ vang lên. =.=
Đầu lưỡi bắt chước tần suất ra vào của dương v*t, linh hoạt quét qua mỗi một tầng thịt động chật hẹp, chọc đúng vào điểm G nhạy cảm sâu bên trong huyệt động. Hắn chê nước chảy ra quá chậm, liền dùng sức mạnh hơn, mút lấy hai miếng thịt mềm mại nơi cửa mình, mút không ngừng, mãi đến khi nó sưng đỏ lên.
Tuế Hòa thoải mái đến nỗi hai cánh tay run lên bần bật, suýt nữa không giữ chắc được hai chân của chính mình. Ngực thì trướng đau không nói, chóp mũi Cừ Chiêu còn thường xuyên cọ qua âm đế của cô, cô sắp bị hắn làm cho phát điên lên mất.
Bị điên vì quá sung sướng.
“Đừng… Cừ Chiêu… Tới rồi… A…”
Cao trào vội vàng kéo tới. Cừ Chiêu cũng không né tránh, nuốt toàn bộ mật ngọt vào trong dạ dày, rồi lại bắt đầu hôn lên mặt Tuế Hòa.
“Em nếm thử xem.”
Nhục huyệt đang co bóp mấp máy chảy nước không ngừng. Cừ Chiêu hôn lên môi Tuế Hòa, hắn nâng eo lên, ‘phụt’ một tiếng cắm sâu vào nơi mềm mại nhất.
Dễ dàng hơn nhiều.
Phần bụng dùng lực, Cừ Chiêu càng cắm vào càng nhanh, như thể cậu thanh niên mới lớn vừa được khai trai, không biết mệt mỏi là gì, chỉ muốn cắm rễ sâu trong cơ thể Tuế Hòa.
“Ưm a…” Tuế Hòa nóng đến đổ mồ hôi, cô ôm chặt lấy cổ Cừ Chiêu, “Lại nhanh hơn nữa… A…”
Cừ Chiêu chiều theo ý cô, đẩy nhanh tốc độ hơn nữa. Nước sữa của hai người hòa quyện làm một, cùng nhau ngâm mình trong bể tình dục nóng bỏng. Hắn lau đi mồ hôi trên trán Tuế Hòa, “Tuế Hòa, em yêu anh không?”
Trứng dái tàn nhẫn đóng sầm vào cửa hang, côn th*t ma sát nóng rực lên, quy đầu bị nghẹn đến đau nhói. Cừ Chiêu gắng gượng chống đỡ, chỉ muốn nghe được câu trả lời từ cô.
Tầm mắt Tuế Hòa mơ hồ mông lung. Sau một hồi làm tình khiến cô khóc đến mấy lần vẫn chưa kết thúc, cô buông bàn tay đang nắm chặt đầu gối ra, vòng tay ôm lấy bả vai hắn.
“Yêu.”
Em đương nhiên yêu anh.
Cừ Chiêu thỏa mãn vô cùng. Hắn gầm nhẹ một tiếng rồi gấp rút tăng tốc, cơ mông căng cứng lại, dương v*t cuồng loạn ra vào, chất lỏng đặc sệt nóng hầm hập bắn sâu vào cửa tử cung.
Nhưng vẫn chưa kết thúc.
Hắn còn chưa mềm đi, sao có thể tính là xong được?
Giúp Tuế Hòa trở mình lại, hắn véo nhẹ lên mông cô, “Thêm một lần nữa.”
Tuế Hòa cong eo, nâng mông lên, quay đầu lại nhìn hắn, đôi mắt quyến rũ đầy mê hoặc.
“Đến đây đi.”

Tuy phòng cách âm tốt, nhưng không chịu nổi Tuế Hòa đang dào dạt hứng thú.
Bận rộn trong phòng bếp, dì giúp việc mặt già cũng phải ửng đỏ lên, “Bà chủ và ông chủ thật ân ái.”
Cừ Chiêu biết bản thân đang nằm mơ.
Người qua lại tấp nập trên đường phố không hề nhìn thấy hắn. Hắn giống như một linh hồn cô độc, bay lơ lửng giữa không trung, không biết nên đi về hướng nào.
Phía đông có cơn gió thổi tới, dường như có một bàn tay vô hình đang dùng sức đẩy hắn đi. Hắn vừa ngẩng đầu lên, cảnh vật trước mắt đã hoàn toàn thay đổi.
Đó là một căn nhà đổ nát rách nát không chịu nổi.
Cừ Chiêu nhíu mày, đáy mắt hiện rõ vẻ chán ghét tột độ. Tại sao hắn lại mơ thấy mình trở về nơi này chứ.
Vào lúc Cừ Chiêu do dự không muốn tiến lên, bỗng chốc bên cạnh người hắn có hơi ấm. Cúi đầu xuống, hắn nhìn thấy một cậu bé trai.
Cậu bé đi vào căn nhà rách nát trước mặt hắn.
Trong lòng Cừ Chiêu ngày càng nghi hoặc… Cậu bé kia chính là hắn hồi còn nhỏ.
Một lát sau, trong phòng truyền đến tiếng dây thắt lưng quất mạnh lên da thịt nghe vun vút. Nếu lắng nghe kỹ, còn có thể nghe thấy tiếng rên khẽ nén nhịn từ trong tiếng mắng chửi thô tục của người đàn ông.
Chắc lại thua bạc rồi.
Cừ Chiêu lạnh lùng xoay người định rời đi. Hắn không có hứng thú ôn lại cơn ác mộng thời thơ ấu của mình.
Thế nhưng dù Cừ Chiêu muốn đi, hắn vẫn không thể nhúc nhích được. Không còn cách nào khác, hắn đành phải đứng yên tại chỗ lắng nghe những âm thanh khi còn nhỏ hắn bị cha nuôi đánh đập tàn nhẫn.

Bình luận

Để lại bình luận