Chương 82

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 82

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Lời Yêu Vụng Dại

Giấc ngủ ập đến với Lạc Hàn Đông như một cơn thủy triều. Đó là giấc ngủ sâu đầu tiên của anh ta trong suốt hơn mười lăm năm qua. Không ác mộng. Không phòng bị. Anh ta ngủ say như một đứa trẻ, vùi mặt vào mái tóc mềm mại của Thịnh Hạ.

Cô thức dậy trước. Ánh nắng ban mai len lỏi qua khe cửa, chiếu lên khuôn mặt người đàn ông. Lần đầu tiên, cô thấy anh ta không phải là “Anh Đông” – gã Đại Ma Vương lạnh lùng, tàn nhẫn, hay con thú hoang dã trên giường. Anh ta chỉ là Lạc Hàn Đông.

Hàng mi anh ta không rung, hơi thở đều đặn. Vẻ lạnh lùng tan biến, chỉ còn lại nét mệt mỏi và một sự bình yên gần như thánh thiện. Tấm áo giáp sắt lạnh lùng mà anh ta luôn khoác trên mình, giờ đây đã được cởi bỏ, để lộ ra một tâm hồn đầy vết sẹo.

Cô nhẹ nhàng đưa tay, chạm vào vết sẹo mờ trên lòng bàn tay anh ta – vết sẹo từ ngày anh ta đỡ nhát dao cho cô.

Tất cả những mảnh ghép rời rạc bỗng chốc khớp lại với nhau.

Sự sạch sẽ ám ảnh. Sự cô độc tột cùng. Sự tàn nhẫn khi bị chọc giận. Và sự bảo vệ gần như bản năng anh ta dành cho cô.

Anh ta không phải là ác quỷ. Anh ta là một thiên thần gãy cánh, bị chính địa ngục tôi luyện thành.

Nước mắt cô lặng lẽ rơi. Cô không khóc vì sợ hãi hay tủi nhục. Cô khóc vì thương anh.

Lạc Hàn Đông cựa mình, mở mắt. Anh ta lập tức cảnh giác, nhưng khi thấy cô đang nhìn mình, ánh mắt anh ta dịu lại.

“Khóc cái gì?” Giọng anh ta khàn khàn.

Thịnh Hạ không lau nước mắt. Cô rướn người lên, đặt một nụ hôn vụng về lên đôi môi mỏng của anh ta.

“Anh Đông…” Cô hít một hơi, lấy hết can đảm. “Em…”

Trái tim cô đập như muốn vỡ lồng ngực.

“Em yêu anh.”

Lạc Hàn Đông sững sờ. Toàn bộ cơ thể anh ta cứng đờ. Đôi mắt đen láy mở to, lộ rõ vẻ hoang mang, không tin nổi.

Anh ta nhìn cô chằm chằm, như thể cô vừa nói một thứ ngôn ngữ anh ta không hiểu.

“Em nói… cái gì?”

“Em yêu anh.” Cô lặp lại, rõ ràng hơn. “Em yêu con người anh. Yêu cả sự tàn nhẫn, sự sạch sẽ, sự cô độc, và cả… vết sẹo của anh.”

Lạc Hàn Đông đột ngột quay mặt đi. Anh ta ngồi bật dậy, đưa lưng về phía cô. Bờ vai anh ta run lên bần bật.

“Anh…”

“Đừng nhìn!” Anh ta gắt lên, giọng nói vỡ vụn.

Nhưng đã quá muộn. Thịnh Hạ nhìn thấy. Một giọt nước mắt nóng hổi vừa rơi xuống ga giường.

Lạc Hàn Đông, tảng băng ngàn năm, đang khóc.

Anh ta vội vã lau mặt, cố gắng lấy lại vẻ lạnh lùng. “Em… em bị thuốc làm hỏng não rồi à? Hay là thương hại tôi?”

Thịnh Hạ vòng tay ra sau, ôm lấy tấm lưng trần rắn chắc của anh ta. “Không phải. Là em nhận ra, từ rất lâu rồi, em đã không còn sợ anh nữa. Em chỉ… lo lắng cho anh.”

Anh ta siết chặt tay cô. Anh ta không nói gì, chỉ để cô ôm. Rất lâu sau, anh ta mới quay lại, kéo cô vào lòng, một cái ôm siết chặt đến ngạt thở. Anh ta vùi mặt vào tóc cô.

“Thịnh Hạ,” anh ta thì thầm, “Đừng bao giờ… nói dối anh nữa.”

Bình luận

Để lại bình luận