Chương 82

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 82

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Sự Lạc Lõng Và Cuộc Gặp Gỡ Định Mệnh
Chiếc taxi lao vun vút trên đường phố Giang Thành tấp nập. Ngôn Hi ngồi thu lu ở ghế sau, đầu tựa vào cửa kính lạnh lẽo. Bên ngoài, những ánh đèn neon nhấp nháy, những tòa nhà cao tầng lướt qua như những vệt màu loang lổ, nhòe đi trong màn nước mắt của cô.
Cô đã khóc suốt hai tiếng đồng hồ. Khóc đến mức cạn khô nước mắt, cổ họng đau rát, đầu đau như búa bổ. Tài xế taxi nhìn cô qua gương chiếu hậu với ánh mắt ái ngại, nhưng không dám lên tiếng hỏi han.
Điện thoại trong túi xách rung lên bần bật không ngừng. Màn hình sáng lên liên tục, hiển thị hàng chục cuộc gọi nhỡ. “Văn Sâm”, “Mẹ”, “Ba”, “Văn Nguyệt”…
Cô không bắt máy. Cô không muốn nghe bất cứ lời giải thích nào, cũng không muốn đối diện với sự quan tâm của bất kỳ ai lúc này. Trái tim cô đã chết lặng, chỉ còn lại một lỗ hổng đen ngòm, sâu hoắm.
“Cô gái, cô muốn đi đâu đây? Chúng ta đã chạy vòng vòng quanh thành phố mấy vòng rồi đấy.” Bác tài xế cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng.
Ngôn Hi ngơ ngác ngẩng đầu lên. Đi đâu? Cô cũng không biết. Về nhà sao? Không, cô không thể để ba mẹ thấy bộ dạng thảm hại này. Về trường? Càng không thể.
“Cho cháu… đến khách sạn gần nhất đi ạ.” Cô thều thào.
Chiếc xe dừng lại trước sảnh một khách sạn 5 sao sang trọng. Ngôn Hi trả tiền, bước xuống xe như một cái xác không hồn. Cô lê bước vào sảnh, ánh đèn chùm lộng lẫy phía trên càng làm cô cảm thấy mình nhỏ bé và cô độc.
Thuê xong phòng, cô cầm thẻ từ đi về phía thang máy.
“Ding!”
Cửa thang máy mở ra. Một người đàn ông bước ra, suýt nữa va phải cô.
“Xin lỗi, quý khách…”
Người đàn ông đó định nói lời xin lỗi, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt người đối diện, anh ta sững lại.
“Ngôn Hi?”
Ngôn Hi ngẩng đầu lên, đôi mắt sưng húp, vô hồn nhìn người đàn ông trước mặt. Trần Từ Thuật. Bạn trai của Văn Nguyệt. Cũng là người đã cùng cô và Văn Sâm đi tắm suối nước nóng hôm nọ.
Trần Từ Thuật nhìn cô gái xinh đẹp tuyệt trần giờ đây tiều tụy, mong manh như một bông hoa bị vò nát, trong lòng không khỏi dấy lên sự thương cảm, và cả… một chút rung động cấm kỵ.
“Ngôn Hi, em sao thế? Xảy ra chuyện gì à? Sao lại khóc thành ra thế này?” Anh ta ân cần hỏi, đưa tay định đỡ lấy cô.
Đúng lúc đó, một bóng đen lao vào từ cửa chính khách sạn, mang theo luồng khí lạnh lẽo và sát khí đằng đằng.
“Ngôn Hi!”
Văn Sâm đã tìm được cô. Cậu vừa từ đồn cảnh sát ra, lần theo định vị điện thoại mà cậu lén cài vào máy cô. Cậu chạy như điên, tim đập loạn nhịp vì lo sợ. Nhưng cảnh tượng đập vào mắt cậu lúc này khiến máu trong người cậu sôi lên sùng sục.
Ngôn Hi, người con gái của cậu, đang đứng đó, yếu ớt dựa vào lòng một người đàn ông khác. Và người đó lại chính là Trần Từ Thuật – tên công tử bột lăng nhăng mà cậu chúa ghét.
“Hai người đang làm cái trò gì vậy hả?!”
Tiếng gầm của Văn Sâm vang vọng cả đại sảnh, khiến những vị khách xung quanh giật mình quay lại nhìn. Cậu lao tới, đôi mắt vằn lên những tia máu đỏ rực, như một con sói bị xâm phạm lãnh thổ.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận