Chương 82

“Được.”
“Tôi nói rồi, nếu có người khác ở đây thì có thể gọi tôi là tiên sinh.”
Mộ Lôi thở phào nhẹ nhõm, khẽ gọi một tiếng “tiên sinh”, sau đó cảm nhận được món đồ chơi kia đã dừng lại.
Bụng dưới được yên ổn, cơn ngứa ngáy khiến cô điên cuồng cuối cùng cũng tiêu tan, Mộ Lôi khẽ thở phào nhẹ nhõm, trong lòng cũng bình tĩnh lại. Nhưng Mộ Lôi dùng lực nhiều quá, chân không đứng vững, cả người lảo đảo ngã nhào lên người Quyền Đình. Anh thuận thế đỡ được cô, cúi sát người thì thầm bên tai cô.
“Chậc chậc, sao lại không lịch sự như thế.”
Nếu như không có câu nói này thì hai người có lẽ sẽ là một cặp đôi đang yêu nhau đáng ghen tị trong mắt những người ở đây. Bằng chứng chính là những lời bàn tán xung quanh.
“Mau nhìn kìa, người đàn ông kia thật đẹp trai!”
“Đúng vậy, đối xử với bạn gái cũng rất dịu dàng!”
“A a! Đúng là gu của tôi!”
“Ghen tị với cô gái kia quá đi mất, u hu hu…”
Một nhóm cô gái ăn mặc như nữ sinh trung học không ngừng bàn tán về phía bên này, giọng nói lớn đến mức Mộ Lôi đứng ở đây cũng có thể nghe được rõ ràng.
Mộ Lôi cúi đầu, trong lòng thầm phỉ báng vài câu, sau đó bình tĩnh đứng dậy, duy trì khoảng cách với Quyền Đình, đứng sau anh một bước.
“Lại đây, em trốn ra sau làm gì?”
Anh vừa nói vừa kéo cô từ phía sau ra đằng trước, Mộ Lôi ngạc nhiên và nghi hoặc hỏi.
“Chủ… Tiên sinh, không phải ngài nói không được đi song song sao?”
“Em quên rồi à? Hôm nay là phần thưởng cho em.”
Làm gì có ai thưởng cho người khác như thế này chứ? Gậy rung rồi còn ra ngoài Play?
Được rồi, tất nhiên là cho dù trong lòng cô mắng chửi như vậy nhưng cũng không thể không nói, tình cảnh như thế này khiến cô rất… hưng phấn, cũng rất thích.
Có đôi khi cô còn cảm thấy Quyền Đình hiểu cô còn hơn chính bản thân cô, anh làm tất cả mọi chuyện khiến cô yêu thích, thậm chí những chuyện cô chưa từng làm cũng đều rất thú vị.
Mộ Lôi quay đầu lại nhìn Quyền Đình, đột nhiên cảm thấy gặp được anh thật là may mắn.
“Sao lại nhìn tôi như thế? Muốn à?”
Quyền Đình ghé sát vào tai cô, nhỏ giọng nói.
“Không phải.” Mộ Lôi lập tức muốn thu hồi lại suy nghĩ vừa rồi.
Mặt cô phồng lên như một con cá nóc đang tức giận, chỉ vào một cửa hàng gần đó: “Chúng ta đi dạo bên này trước đi.”
“Em chắc chắn?”
Quyền Đình nhìn phương hướng mà cô chỉ, vẻ mặt hơi ngạc nhiên, nhưng lúc này Mộ Lôi đang hoàn toàn đắm chìm trong cảm giác bầu không khí bị phá hỏng, không hề phát hiện ra gì cả: “Chắc chắn.”
“Được, đi thôi.”
Lúc này Mộ Lôi mới ngẩng đầu nhìn cửa hàng mà mình vừa chỉ, đó là một cửa hàng bán đồ ngủ sεメy, còn là những loại khiến người ta phải đỏ mặt không dám nhìn thẳng.
Mộ Lôi vô cùng hối hận, cô hắng giọng, cố gắng giãy dụa.
“Em… À… Bây giờ em đổi ý… Có kịp không…”
“Tất nhiên là kịp.” Nhận được câu trả lời ngoài dự liệu, Mộ Lôi ngạc nhiên trợn tròn mắt. Nhưng cô còn chưa kịp vui mừng thì Quyền Đình đã nói thêm một câu: “Nhưng tôi phải nghĩ cái giá của việc đổi ý như thế nào đã.”
“Không… Không đổi ý nữa, chúng ta vào trong xem một chút.”
Mộ Lôi lấy hết can đảm, nắm tay Quyền Đình kéo vào bên trong.
Nếu như đây là phần thưởng của cô thì nắm tay một chút chắc cũng không sao đâu nhỉ?
Cô quay đầu nhìn lại, Quyền Đình cũng không hất tay cô ra, cứ thế để cô nắm tay đi vào.
Nhìn thấy ánh mắt mang theo ý cười của anh, trái tim Mộ Lôi đập thình thịch, nhiệt độ từ lòng bàn tay như truyền thẳng đến trái tim. Cô hơi sửng sốt một chút, luôn cảm giác như có gì đó khác lạ.
Là ảo giác của cô sao?

Bình luận

Để lại bình luận