Chương 83

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 83

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Hứa Chắc Nịch và Đêm Kỷ Niệm Ngọt Ngào

“Tao sẽ không tin đâu, tao nhất định sẽ khiến mày phải suy sụp!” Hắn nghiến răng tự nhủ.

“Hai người nói gì với nhau vậy?” Gia Ngộ vừa hỏi vừa nhăn mũi, bảo Mục Phách mau cởi áo khoác ra. Bây giờ khứu giác của cô trở nên vô cùng nhạy cảm, không chịu nổi mùi thuốc lá nồng nặc như vậy.

“Cũng không có gì, cậu ta hỏi chúng ta khi nào thì ly hôn thôi.” Mục Phách đáp qua loa.

Gia Ngộ vẻ mặt mờ mịt: “Tại sao cậu ta cứ cố chấp với chuyện này vậy nhỉ?”.

“Bởi vì cậu ta thích…” Mục Phách sửa lại lời nói, “Bởi vì cậu ta muốn có được em.”. Trong lòng Mục Phách biết rõ, dục vọng của Thẩm Hành đối với Gia Ngộ lúc này đã không còn đơn thuần là “thích” nữa rồi, nhiều hơn cả “thích” bây giờ có lẽ là sự không cam lòng.

Gia Ngộ cảm thấy Thẩm Hành của bây giờ và Thẩm Hành cô quen biết trước kia hoàn toàn khác biệt. Dựa vào tình nghĩa bao năm, cô không muốn nói thêm nhiều lời làm tổn thương hắn, chỉ nói: “…Không cần để ý tới cậu ta làm gì.”.

“Bất quá cậu ta cũng nhắc nhở anh một chuyện đấy.” Mục Phách nói.

“Chuyện gì vậy anh?”.

Mục Phách nhướng mày: “Em sẽ ly hôn với anh à?”.

Gia Ngộ suy nghĩ một lát rồi đáp: “Em không dám hứa là không bao giờ, chỉ có thể nói rằng trừ phi anh làm chuyện gì đó vô cùng có lỗi với em, còn không thì việc này không có khả năng xảy ra đâu!”.

Đã có được lời hứa chắc nịch này, Mục Phách hiểu rõ Gia Ngộ là người nói được làm được liền yên tâm hẳn: “Anh sẽ nhớ kỹ những lời này, em cũng không được quên đâu đấy.”.

Gia Ngộ chọc chọc vào má anh: “Người lo lắng phải là em mới đúng chứ, quyền chủ động bây giờ là nằm trong tay anh cơ mà.”.

“Nhưng hợp đồng đã xé rồi.” Mục Phách nhắc lại.

“Thì trở về viết lại một bản khác không phải là được rồi sao?” Gia Ngộ nói tỉnh bơ.

“À, em nói cũng có lý!” Mục Phách cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô: “Chúng ta trở về liền viết ngay.”.

Sao cô lại cảm thấy như mình vừa bị Mục Phách giăng sẵn lưới, chỉ chờ con cá ngây thơ là cô nhảy vào vậy nhỉ?.

“.”

Sau buổi tiệc đầy tháng, Thẩm Hành giống như bốc hơi khỏi thế gian vậy, không còn nghe thấy bất kỳ tin tức gì về hắn nữa. Có thêm Trứu Trứu, thời gian của Gia Ngộ và Mục Phách trở nên vô cùng eo hẹp, ngay cả ngày sinh nhật Gia Ngộ, tối hôm đó hai người cũng chỉ vội vàng ăn hai miếng bánh kem rồi thôi. Cũng không phải là không nghĩ đến việc hâm nóng tình cảm, mà là thân thể không cho phép.

“Có con rồi thật phiền phức quá đi.” Gia Ngộ than thở.

Mục Phách dỗ dành cô: “Hay là cuối tuần này chúng ta ra ngoài đổi gió một chút nhé?”. Cuối tuần này chính là kỷ niệm một năm ngày cưới của họ.

“Được đó!” Gia Ngộ lập tức hào hứng hẳn lên, “Vậy gửi Trứu Trứu cho ba em trông mấy ngày, ông bây giờ đang rảnh rỗi buồn chán rất thích hợp để bế cháu ngoại đấy.”.

Mục Phách xoa nhẹ má cô: “Em muốn đi đâu nào?”.

Gia Ngộ suy nghĩ hồi lâu rồi mới nói: “Anh còn nhớ lý do em và anh kết hôn không? Em kể là ba em ở núi Tú Bình nghe được một ông đạo sĩ phán bừa, lo sợ thấp thỏm bao nhiêu năm trời, cho tới năm ngoái liền bùng nổ, điên cuồng bắt em phải kết hôn, em chịu không nổi mới chạy tới Trấn Nam Thủy để trốn.”. Mới gặp được anh.

“Ừm, anh nhớ.” Mục Phách đáp.

“Vậy cuối tuần này chúng ta đi núi Tú Bình đi.” Gia Ngộ đề nghị. Cô cảm thấy, nơi đó có lẽ thực sự có thần linh hiển linh cũng nên.

Núi Tú Bình nằm cách xa trung tâm thành phố, đi xe ô tô phải mất bốn tiếng đồng hồ mới đến nơi. Gia Ngộ và Mục Phách quyết định lựa chọn đi tàu cao tốc, không muốn lãng phí thời gian không cần thiết trên đường đi.

“Còn hơn một giờ nữa mới đến nơi, em dựa vào vai anh ngủ một lát đi?” Mục Phách đề nghị.

“Vậy anh cũng ngủ cùng em đi.” Gia Ngộ nghiêng đầu dựa vào bả vai vững chãi của Mục Phách, mí mắt nặng trĩu, chẳng mấy chốc đã chìm vào giấc ngủ say.

Mục Phách xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô, rồi lấy điện thoại ra xử lý công việc tồn đọng. Ước chừng khoảng mười phút sau, thân mình Gia Ngộ hơi nghiêng đi, suýt chút nữa thì ngã nhào xuống ghế, cũng may Mục Phách nhanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ lấy cô. Mặc dù vậy, Gia Ngộ cũng không hề tỉnh giấc. Mục Phách thở dài, mấy ngày nay Gia Ngộ luôn thức đến khuya muộn mới được ngủ, không mệt mới là lạ.

Gia Ngộ gần đây rất thích nghe giọng đọc của Mục Phách, đêm nào cũng bắt anh đọc thơ cho nghe, còn nói đây là cách ru ngủ tốt nhất.

Mục Phách cười khổ: “Nghe tiếng của anh mà lại buồn ngủ… Anh không biết là nên vui hay nên buồn nữa đây?”.

“Đương nhiên là vui rồi!” Gia Ngộ cười tủm tỉm nhét tập thơ vào tay anh, “Coi như là luyện tập trước đi, sau này Trứu Trứu lớn lên một chút, anh liền có thể kể chuyện cổ tích cho con nghe rồi.”.

Bình luận (0)

Để lại bình luận