Chương 83

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 83

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Thân phận tôi nói đúng rồi còn gì? Anh còn muốn…” Giọng cô có chút hờn dỗi.

“Ngụy, đã lâu chúng ta không gặp. Em có nhiều chuyện muốn nói lắm, chúng ta vừa ăn vừa hàn huyên nhé?” Diệp Tu Chân chen ngang, khoác tay Tống Ngụy đầy thân mật, cắt đứt cuộc đối thoại còn dang dở.

Tống Ngụy bị Diệp Tu Chân kéo đi, nhất thời muốn gạt tay ra nhưng lại bắt gặp ánh mắt đầy dò xét của Lục Hiểu Dư. Một ý nghĩ tinh nghịch lóe lên, hắn thuận miệng đáp: “Được, lát nữa dùng bữa xong đến phòng sách của anh trò chuyện một lát rồi hẵng về.”

“Vâng.” Diệp Tu Chân mỉm cười đắc ý.

Một mối quan hệ không thể chỉ nghiêng về một phía. Tống Ngụy hắn thật sự cũng muốn thử xem, cô gái nhỏ của hắn khi ghen tuông sẽ ra sao.

Lục Hiểu Dư nheo mắt nhìn cánh tay khoác đầy thân mật kia. Khốn kiếp! Tên khốn đó cứ thế mà đi? Không định đẩy cô ta ra sao?

Bữa cơm diễn ra trong bầu không khí gượng gạo, chẳng mấy vui vẻ. Lục Hiểu Dư cảm thấy mình như người thừa, hoàn toàn lạc lõng giữa những câu chuyện của họ. Những hồi ức, những kỷ niệm mà bọn họ nhắc đến, cô một chữ cũng chẳng thể xen vào. Dù có cố gắng góp vui bằng vài câu bông đùa, cũng chỉ có thể nhận lại những cái gật đầu hờ hững hoặc nụ cười nhạt nhẽo cho qua chuyện.

Khoảng cách giữa cô và hắn dường như ngày một xa vời, khiến miếng cơm trong miệng trở nên đắng ngắt, nuốt xuống cổ họng lại cồn cào đau đớn.

Diệp Tu Chân không chỉ sở hữu nhan sắc, địa vị, mà ngay cả những hiểu biết vụn vặt nhất, cô cũng không thể sánh bằng. Cô ta như ánh trăng sáng rực rỡ, còn Lục Hiểu Dư cô chỉ là một vì sao mờ nhạt nơi góc trời.

Quả nhiên, người nên sánh bước bên cạnh hắn phải là một người phụ nữ tương xứng về mọi mặt. Mà Lục Hiểu Dư cô… ngay từ đầu đã là một sự lựa chọn khập khiễng.

“Tôi ăn xong rồi, xin phép lên phòng trước. Mọi người cứ thong thả dùng bữa!” Cô đứng dậy, cố gắng giữ vẻ bình thản.

Mi tâm người đàn ông nhíu lại, hắn nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô giữ lại: “Dư Dư, số lần em động đũa còn chưa đến năm lần, sao lại nói ăn xong rồi? Sao vậy, trong người không khỏe chỗ nào à?”

“Vẫn chưa thấy đói. Anh cứ mặc kệ tôi đi.” Cô kéo tay hắn ra, dứt khoát quay người rời khỏi phòng ăn.

Rõ ràng là không thể hòa hợp được. Người như cô, thật sự không xứng đáng với hắn!

Tống Ngụy cũng chẳng còn tâm trạng dùng bữa nữa. Anh qua loa nói vài câu rồi cũng buông đũa đứng dậy đi theo cô. Đáng lẽ hắn nên biết điều ngay từ đầu, không nên vì chút hứng thú nhất thời mà chọc ghẹo cô như vậy. Cô gái nhỏ đó mà giận dỗi, hắn cũng đâu được lợi lộc gì?

“Ngụy! Chúng ta vẫn chưa nói chuyện xong mà…” Diệp Tu Chân gọi với theo, giọng có chút hụt hẫng.

“Tu Chân, chuyện cũ không nhất thiết phải bàn với nó mới thỏa đáng. Cháu có thể ôn lại kỷ niệm với ta mà.” Tống phu nhân kéo Diệp Tu Chân ngồi xuống, giọng điệu cũng không còn mấy mặn mà: “Đứa trẻ đó còn bận đi dỗ vợ nó rồi.”

Diệp Tu Chân mím môi, ấm ức đến mấy cũng đành bấm bụng ngồi yên. Nhưng điều khiến cô ta khó chịu nhất, lại chính là câu nói đầy ẩn ý của người phụ nữ kia.

“Chưa cưới xin thì chưa phải là vợ chồng. Huống hồ cô Lục cũng tự nhận mình chỉ là tình nhân thôi mà.” Cô ta cố vớt vát chút thể diện.

Tống phu nhân cong môi bật cười thành tiếng, phong thái vẫn giữ vẻ mẫu mực, cao quý: “Tu Chân, ta chính là thích cái tính này của con. Sống trên đời là phải biết mơ mộng hão huyền một chút.”

“Bác gái quá khen rồi, con chỉ là đang theo đuổi lý tưởng của bản thân mình thôi. Phàm là người còn độc thân, thì vẫn luôn có quyền được theo đuổi hạnh phúc.” Diệp Tu Chân đáp lại, ánh mắt ánh lên vẻ kiên định.

Lục Hiểu Dư quay trở về phòng ngủ, không có chuyện gì làm nên lại chui lên giường nằm nghỉ. Có điều dạ dày cô lại bắt đầu đau thắt, quặn lên từng cơn khiến cô không tài nào ngủ yên được.

Tống Ngụy mở cửa đi vào, thấy cô đang nằm trên giường liền cong đuôi chạy lại gần. Anh cuống quýt giải thích: “Dư Dư, em đừng hiểu lầm nhé… Anh cùng Tu Chân chỉ đơn thuần là…”

“Nói với tôi mấy chuyện đó làm gì?” Cô gắng gượng chịu đựng cơn đau, trở mình nằm quay lưng lại với hắn, giọng nói đầy vẻ bất mãn: “Diệp tiểu thư khoác tay anh, trông hai người đẹp đôi lắm.”

“Em đang nói cái gì vậy?” Người đàn ông nhăn mặt lại, cũng tỏ ra bất mãn không kém: “Em không thể vì anh mà ghen tuông một chút được hay sao?”

“Tại sao tôi phải ghen chứ? Dù sao thì…” Cô nhất thời dừng lại, rồi lại khinh khỉnh cười trừ: “Dù sao thì anh và cô ta cũng rất hợp nhau. Từ địa vị đến học vấn, tất thảy mọi thứ đều xứng đáng với anh hơn tôi.”

Tống Ngụy lúc này mới vỡ lẽ ra vấn đề. Không phải là cô không biết ghen, chẳng qua là bị cảm giác tự ti lấn át mà thôi. Cũng phải, đối với một người từng có tiền sử vướng mắc bệnh tâm lý như cô, việc suy nghĩ tiêu cực cũng là điều hiển nhiên.

“Dư Dư…” Hắn kéo cô quay người lại, trực tiếp đem môi bạc của mình dán chặt lên đôi môi anh đào đang mím chặt của cô.

Đầu lưỡi của cả hai quấn quýt lấy nhau, nồng nhiệt đáp trả đối phương. Có điều cơn đau bụng bất chợt ập đến khiến Lục Hiểu Dư không thể nào hôn hắn một cách trọn vẹn được, cô chỉ có thể nhăn mặt khó chịu rồi rời khỏi cánh môi người đàn ông.

Đáy mắt hắn tối sầm lại, nhìn người con gái của mình mặt mày tái nhợt đi trông thấy. Hắn không khỏi cảm thấy khẩn trương: “Dư Dư, em sao vậy? Đau ở chỗ nào?”

“D… Dạ dày… thuốc đau dạ dày…” Cô lí nhí đáp, giọng yếu ớt.

Tống Ngụy vội vàng mở ngăn kéo tủ đầu giường ra, điên cuồng tìm kiếm vỉ thuốc mà cô đang cần. Cũng may là ngày thường tính cô khá kỹ lưỡng, các loại thuốc dùng cho việc gì cũng đều được cô đánh dấu cẩn thận.

Lục Hiểu Dư sau khi uống thuốc xong, mới yên tâm gối đầu lên đùi người đàn ông. Đợi đến khi cơn đau dạ dày dần dần hạ xuống, cô mới nhẹ giọng trấn an hắn: “Không sao rồi, anh đừng lo lắng quá.”

“Thật sự đã đỡ hơn rồi sao?” Hắn vẫn chưa hết lo lắng.

Cô không nói gì, chỉ khẽ gật đầu đáp lại.

Tống Ngụy đưa tay lên xoa nhẹ cái bụng nhỏ của cô, bất giác liền thở dài một tiếng: “Xin lỗi em, đều là tại anh không tốt.”

“Vậy thế nào mới là tốt đây?” Cô hỏi ngược lại, giọng có chút mỉa mai.

“Không nên chọc giận em.” Hắn thành thật thừa nhận lỗi lầm.

“Anh muốn tôi ghen đến vậy sao? Giống như mấy bà vợ hay ghen trong phim ảnh à?” Cô hỏi, giọng điệu có chút trêu chọc.

Sắc mặt người đàn ông thoáng đỏ lên, không ngờ vì một câu nói vu vơ này của cô mà hắn lại cảm thấy ngại ngùng. Ừ thì, giống như họ cũng tốt, ít ra cũng là vì yêu mà mới sinh lòng ghen tuông.

Bình luận (0)

Để lại bình luận