Chương 83

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 83

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Trở Về Bắc Hoài và Quá Khứ Của Mạnh Đinh

Ngày hôm sau, Nhạc Dư và Hoắc Tuân trở lại Bắc Hoài. Trên xe ra sân bay. “Tí nữa anh về thẳng nhà chính à?”

Hoắc Tuân lắc đầu. “Anh qua Vọng Sơn với em trước, tối mới sang bên kia.”

Nhạc Dư cảm thấy áy náy. “Anh cứ về thăm nhà trước đi, đừng bận tâm đến em.”

Thấy cô khăng khăng, Hoắc Tuân đành gật đầu, hôn lên đỉnh đầu cô. “Vậy ngoan ngoãn ở nhà chờ anh. Anh sẽ về sớm cùng đồ ăn ngon.”

Sao cứ như sinh ly tử biệt thế nhỉ… Nhạc Dư thầm lắc đầu, đưa ra yêu cầu. “Em muốn ăn bánh trứng muối của tiệm Lý Ký.”

Hoắc Tuân đáp “Ừ” một tiếng, cúi xuống nhìn điện thoại vừa rung lên. Là tin nhắn của mẹ anh hỏi bao giờ về đến nhà. Sau khi trả lời “Sắp đến nơi rồi ạ”, anh tắt màn hình, cố tình bỏ qua dòng chữ “Đinh Đinh cũng đang ở đây”.

Nhạc Dư không có thói quen xem trộm điện thoại của anh, cô dời mắt đi chỗ khác, đợi anh vòng tay ôm mình mới hỏi vu vơ. “Có lần anh bảo em sắp xếp thời gian đi Tây Thành chơi. Căn nhà đó… mua từ trước rồi hả?”

Hoắc Tuân ngẫm lại. “Không, sau đó anh mới mua.”

“Thế mà anh nói như thật ấy.”

“Đó là lựa chọn ưu tiên của anh, nhưng không phải duy nhất.” Anh luôn có phương án dự phòng.

Nhạc Dư thích cái vẻ tự tin nắm chắc mọi thứ trong tay của anh, cô cười. “Vậy bao giờ mình qua Tây Thành chơi? Hết Tết chắc anh lại bận túi bụi.”

“Thời gian thì lúc nào chẳng sắp xếp được.” Hoắc Tuân nói. “Năm ngoái anh bận rộn như vậy chính là để bây giờ có nhiều thời gian hơn cho em. Công việc sau này chủ yếu tập trung ở Bắc Hoài, sẽ ít phải đi công tác hơn.” Sự nghiệp ổn định, anh có thể dành nhiều thời gian hơn cho gia đình. Anh đã xem qua lịch của cả hai, tháng năm có lẽ là thời điểm thích hợp nhất. Lúc đó, mọi vấn đề cần giải quyết chắc cũng đã xong xuôi.

Hoắc Tuân quen Mạnh Đinh năm anh mười ba tuổi, cô bé mới lên mười. Mạnh Đinh từ nhỏ đã là một cô bé có kỷ luật thép. Trong khi bạn bè đồng trang lứa còn khóc lóc giành đồ chơi, cô đã tự lên kế hoạch luyện chữ thêm mỗi ngày. Cô coi thường đám con trai cùng tuổi ấu trĩ, thích thể hiện, kể cả những anh chàng khóa trên khoe mẽ.

Hoắc Tuân là người đầu tiên khơi dậy ý thức cạnh tranh trong cô. Cậu con trai nhà hàng xóm này quá đỗi ưu tú. Anh ham chơi nhưng học giỏi, thông minh bẩm sinh, dễ dàng đạt được những điều mà cô phải nỗ lực rất nhiều mới có được. Cô coi anh là mục tiêu phấn đấu, dù anh có để ý đến cô hay không.

Năm cô thi đỗ vào trường cấp ba danh tiếng mà Hoắc Tuân từng học (anh đã được tuyển thẳng vào Đại học H), cô háo hức báo tin cho anh. “Mình đỗ trường Số 1 rồi.”

Anh chân thành chúc mừng. “Xứng đáng mà. Cậu đã rất cố gắng.”

Nhưng cô không thích được khen vì “cố gắng”. Đó là điểm cô ghen tị nhất với anh – sự thiên tài không cần nỗ lực quá nhiều. Cô hỏi thẳng. “Hoắc Tuân, cậu thấy mình thế nào?”

Câu hỏi ẩn chứa quá nhiều hàm ý khiến anh phải suy nghĩ hồi lâu. Cuối cùng, anh đáp. “Cậu rất thông minh, rất tự chủ. Dường như cậu luôn nắm chắc cuộc đời mình trong tay. Không ai hoàn hảo, nhưng những gì cậu làm được đã rất gần với sự hoàn hảo rồi.”

Chính lời khẳng định ấy đã khiến Mạnh Đinh thầm thương trộm nhớ Hoắc Tuân suốt tám năm dài, dù trong thời gian đó cô cũng từng hẹn hò với vài người khác. Năm tốt nghiệp đại học, cô quyết định tỏ tình.

Hoắc Tuân vô cùng kinh ngạc. Anh chỉ xem cô như một người bạn thân thiết, thoải mái khi ở bên, chưa bao giờ nghĩ đến chuyện tình cảm nam nữ. Để giữ thể diện cho cô, anh từ chối một cách khéo léo. “Tôi… có bạn gái rồi.”

Đó là lần đầu tiên trong đời Mạnh Đinh thất thố, nhưng may mắn chỉ có Hoắc Tuân biết. Kể từ đó, giữa họ như có một vách ngăn vô hình, mối quan hệ trở nên xa cách, khó xử. Khi ấy cô còn quá trẻ, chưa đủ chín chắn, nên sau này mới có những hành động thiếu suy nghĩ nhắm vào Nhạc Dư.

“Về rồi à? Đinh Đinh chờ con lâu lắm rồi đấy.” Giọng Phùng Khanh vang lên từ phòng khách.

Hoắc Tuân đặt chìa khóa xuống, liếc nhìn vào trong. Mạnh Đinh ngồi quay lưng về phía anh, đang trò chuyện vui vẻ với mẹ anh, nụ cười đúng chuẩn mực bà thích. Anh thu hồi tầm mắt, thản nhiên đáp. “Có ai báo con là Mạnh Đinh sẽ đến đâu.”

Phùng Khanh nguýt con trai. “Sao lại không? Hai hôm nay Đinh Đinh đều sang chơi với mẹ mà.”

Hoắc Tuân cười nhạt. “Vậy là cô ấy sang chơi với mẹ, đâu phải đến chờ con.”

Phùng Khanh: “…”

“Mẹ,” Hoắc Tuân hướng về phía cầu thang, “con vừa xuống máy bay, hơi mệt, xin phép lên phòng trước ạ.”

Bà vội ngăn anh lại, giọng cảnh cáo. “Khách còn đang ở đây đấy.” Nhưng những gì cần nói, anh đã nói rõ ràng vào ngày đi đón cô nàng rồi. Hoắc Tuân cảm thấy mệt mỏi thực sự. Anh nhìn thoáng qua Mạnh Đinh, hỏi lịch sự nhưng xa cách. “Cậu có phiền không nếu tôi không tiếp chuyện được?”

Nụ cười trên môi Mạnh Đinh thoáng cứng lại, nhưng cô nhanh chóng lấy lại vẻ tự nhiên, đứng dậy nói với Phùng Khanh. “Bác ơi, mẹ con vừa gọi bảo đi ăn. Cũng sắp đến giờ rồi, con xin phép về chuẩn bị ạ.”

Hoắc Tuân thấy nhẹ nhõm hơn, không quên “đâm” thêm một câu. “Mẹ à, mẹ cũng không thể giữ Mạnh Đinh lại làm lỡ hẹn của cô ấy được.”

Thoát khỏi tình huống khó xử, sắc mặt Phùng Khanh dịu đi. Bà tiễn Mạnh Đinh ra cửa. Lúc quay lại thì chẳng thấy bóng dáng con trai đâu nữa.

Trên đường lên phòng, Hoắc Tuân nhận được tin nhắn từ một số lạ. “Bây giờ mẹ mình còn đang làm spa. Mình nói dối vì cậu đấy. Coi như cậu nợ mình một lần nhé?”

Bình luận

Để lại bình luận