Chương 83

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 83

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Sợi Dây Vô Hình

Sự thật mà Lạc Hàn Đông tiết lộ khiến Thịnh Hạ nhìn nhận mọi thứ dưới một lăng kính hoàn toàn khác. Vụ “ngộ sát” không phải là một tai nạn đáng tiếc. Đó là một kế hoạch trả thù kéo dài mười một năm, được tính toán đến từng chi tiết, được thực thi bởi một thiếu niên mười bảy tuổi.

Anh ta không phải là nạn nhân thụ động của hoàn cảnh. Anh ta là một kẻ săn mồi kiên nhẫn, một người chơi cờ bậc thầy, sẵn sàng ngồi tù, sẵn sàng liên kết với Tần Chung Hải, chỉ để đạt được mục đích cuối cùng của mình: công lý, theo cách của riêng anh ta.

Và cô, vô tình, lại trở thành biến số lớn nhất trong ván cờ đó.

Sự thật này khiến cô vừa rùng mình, vừa… ngưỡng mộ một cách bệnh hoạn. Anh ta tàn nhẫn, nhưng anh ta có lý do.

Sau khi Lạc Hàn Đông xuất viện, mối quan hệ của họ bước vào một giai đoạn kỳ lạ. Anh ta vẫn là “Đại Ma Vương” ở công ty, lạnh lùng, hà khắc. Nhưng khi chỉ có hai người, anh ta lại biến thành một người khác – chiếm hữu, đòi hỏi, nhưng cũng dịu dàng một cách vụng về.

Anh ta không bao giờ nói “Anh yêu em”. Anh ta thể hiện điều đó bằng cách kiểm soát.

“Em dọn đến căn hộ của anh.” Anh ta ra lệnh. “Chỗ trọ của em không an toàn.”

“Nhưng…”

“Không nhưng.”

Cô dọn đến. Căn hộ penthouse lạnh lẽo giờ đây có thêm màu sắc của cô. Anh ta không nói, nhưng cô thấy anh ta đã vứt bỏ bộ ga giường màu đen, thay bằng màu trắng kem mà cô thích.

Một ngày, khi đang dọn dẹp, cô tình cờ nói chuyện điện thoại với Tiết Phương Phương.

“Trời ơi, cậu vẫn còn làm ở đó à?” Tiết Phương Phương ré lên. “Tớ cứ tưởng cậu bị Đại Ma Vương dọa chạy mất dép rồi chứ!”

“Ừm… cũng quen rồi.” Thịnh Hạ cười gượng.

“Mà này,” Tiết Phương Phương bỗng hạ giọng. “Tớ kể cậu nghe cái này, giờ cậu với anh ta… thân rồi thì chắc không sao. Cậu còn nhớ tớ giới thiệu cậu vào công ty không?”

“Nhớ. Cảm ơn cậu.”

“Không… Thực ra, tớ phải cảm ơn cậu mới đúng. Hôm đó, tớ đi phỏng vấn ở công ty Lăng Vân. Đang chờ thì… đụng phải nam thần của cậu! Trời ơi, anh ấy đẹp trai xỉu! Anh ấy đi ra từ phòng phỏng vấn. Tớ đánh bạo, ra chào hỏi, nói là bạn học cũ của Thịnh Hạ.”

“Rồi sao?” Tim Thịnh Hạ bắt đầu đập nhanh.

“Anh ấy nhìn tớ, cái ánh mắt như muốn đóng băng tớ lại ấy. Rồi anh ấy nói, ‘Tôi nhớ cô.’ Xong anh ấy đưa cho tớ một cái danh thiếp. ‘Bên Phong Thành đang tuyển người. Lương cao.’ Tớ đang định cảm ơn, thì anh ấy nói tiếp, ‘Công ty chúng tôi cũng đang thiếu người. Thiếu một người bạn cho Thịnh Hạ.’ Tớ hiểu ra ngay!”

Thịnh Hạ làm rơi cả ly nước.

“Thịnh Hạ? Cậu sao thế?”

“Không… không sao… Cậu nói tiếp đi.”

“Thì đó. Anh ấy nói, ‘Cô giới thiệu Thịnh Hạ vào đi. Cô sẽ có được vị trí ở Phong Thành.’ Đó là một cuộc trao đổi, cậu hiểu không? Anh ấy còn thòng thêm một câu, ‘Đừng để cô ấy biết.’ Trời ạ, chồng cậu… à nhầm, sếp cậu, đúng là thâm tàng bất lộ! Anh ta sắp đặt mọi thứ để đưa cậu vào tròng!”

Cúp điện thoại. Thịnh Hạ ngồi bần thần.

Sợi dây vô hình Lạc Hàn Đông thả ra. Cô chưa bao giờ thực sự tự do. Ngay cả khi anh ta nói “Em tự do rồi”, anh ta vẫn đang âm thầm giăng lưới, chờ cô tự chui đầu vào.

Bình luận

Để lại bình luận