Chương 83

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 83

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Lời Nói Dối Tàn Nhẫn Và Nụ Hôn Đoạn Tuyệt
Trần Từ Thuật bị tiếng gầm của Văn Sâm làm cho giật mình, theo phản xạ buông tay khỏi vai Ngôn Hi. Nhưng ngay lập tức, anh ta cảm thấy có lỗi khi thấy cô lảo đảo suýt ngã.
“Văn Sâm! Em bình tĩnh đi! Đây chỉ là hiểu lầm thôi, anh tình cờ gặp…”
“Câm mồm!”
Văn Sâm không thèm nghe giải thích. Cậu xông tới, túm lấy cổ áo Trần Từ Thuật, giơ nắm đấm lên. Nhưng trước khi nắm đấm kịp hạ xuống, một bàn tay nhỏ bé, lạnh lẽo đã nắm chặt lấy cổ tay cậu.
“Buông anh ấy ra!”
Ngôn Hi đứng chắn trước mặt Trần Từ Thuật, ngẩng đầu nhìn Văn Sâm. Đôi mắt cô không còn vẻ trốn tránh, sợ hãi như trước, mà thay vào đó là sự lạnh lùng, quyết tuyệt đến rợn người.
Văn Sâm sững sờ nhìn cô. Cánh tay cậu cứng đờ giữa không trung. “Chị… Chị bảo vệ hắn ta?”
“Phải! Tôi bảo vệ anh ấy thì sao?” Ngôn Hi cười nhạt, nụ cười méo xệch trên khuôn mặt tái nhợt. “Chúng tôi đang làm gì, cậu còn không thấy sao? Cần tôi phải diễn tả lại cho cậu xem không?”
“Chị nói cái gì? Chị điên rồi à?” Văn Sâm cảm thấy như có ngàn mũi kim đâm vào tim. Cậu không tin. Cô gái nhỏ luôn e thẹn, luôn nép vào lòng cậu, sao có thể nói ra những lời tàn nhẫn như vậy?
“Tôi không điên. Tôi rất tỉnh táo.” Ngôn Hi hít một hơi sâu, cố gắng giữ cho giọng mình không run rẩy. Cô biết, muốn cắt đứt với con người đáng sợ này, cô phải tàn nhẫn hơn cả cậu ta. Cô phải đập nát trái tim cậu ta, giống như cách cậu ta đã đập nát trái tim cô.
“Văn Sâm, tôi chán rồi. Tôi không muốn chơi trò tình ái trẻ con với cậu nữa.”
“Chơi?” Văn Sâm lặp lại từ đó, giọng nói trầm xuống đáng sợ. “Chị nói… là chơi?”
“Đúng vậy. Cậu nghĩ tôi yêu cậu thật sao? Đừng ngây thơ thế chứ.” Ngôn Hi nhếch mép, ánh mắt đầy vẻ khinh miệt. “Tôi 24 tuổi rồi, cậu mới 20. Tôi là giáo viên, cậu là sinh viên. Khoảng cách lớn như vậy, cậu nghĩ tôi mù quáng đến mức tin vào cái gọi là tình yêu đích thực sao?”
“Chị…”
“Chẳng qua là dạo này tôi hơi buồn chán, muốn tìm chút cảm giác mới lạ. Cậu lại vừa đẹp trai, vừa giàu có, lại ngốc nghếch tự dâng mỡ đến miệng mèo, tội gì tôi không thử?” Ngôn Hi nói liến thoắng, từng chữ như dao cứa vào tim cả hai người. “Nhưng mà, khẩu vị nào ăn mãi cũng chán. Cậu còn quá trẻ con, quá non nớt, không thể thỏa mãn được tôi nữa rồi.”
Cô quay sang Trần Từ Thuật, bất ngờ vòng tay ôm lấy eo anh ta, tựa đầu vào vai anh ta một cách thân mật. “Tôi quyết định đổi khẩu vị. Đàn ông trưởng thành, từng trải như anh Từ Thuật đây mới hợp với tôi.”
Trần Từ Thuật đứng hình toàn tập. Anh ta biết Ngôn Hi đang nói dối, đang dùng anh ta làm lá chắn, nhưng cảm giác mềm mại khi cô dựa vào khiến anh ta không nỡ đẩy ra.
Văn Sâm nhìn cảnh tượng trước mắt, hai mắt đỏ ngầu như sắp nhỏ máu. Cơn giận dữ, sự ghen tuông và nỗi đau đớn tột cùng biến cậu thành một con thú điên loạn.
“Chị dám!”
Cậu gầm lên, không quan tâm đến bất cứ ai xung quanh, lao vào giằng Ngôn Hi ra khỏi tay Trần Từ Thuật.
“Bốp!”
Một cú đấm như trời giáng vào mặt Trần Từ Thuật khiến anh ta loạng choạng ngã ra sau. Văn Sâm kéo Ngôn Hi về phía mình, ép cô vào tường đá cẩm thạch lạnh lẽo của sảnh khách sạn.
“Nói lại lần nữa xem! Chị nói chị yêu ai? Chị muốn ngủ với ai?”
“Buông tôi ra! Đồ điên!” Ngôn Hi vùng vẫy, cào cấu vào tay cậu.
“Tôi điên đấy! Tôi điên vì chị đấy!”
Văn Sâm cúi xuống, thô bạo chiếm lấy đôi môi cô. Đó không phải là nụ hôn, mà là sự trừng phạt, sự cắn xé. Cậu muốn xóa sạch mùi của gã đàn ông kia trên người cô, muốn khẳng định chủ quyền tuyệt đối.
“Ưm… ưm…” Ngôn Hi bị cưỡng hôn đến nghẹt thở, mùi máu tanh nồng lan tỏa trong khoang miệng.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận