Chương 84

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 84

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đồng hồ điểm 11 giờ đêm. Hành lang chung cư vắng lặng như tờ. Lý Thước đứng trước cửa nhà Xuân Vũ, tay cầm chìa khóa mà anh đã lén đánh thêm từ lâu. Anh do dự một lúc, rồi tra chìa vào ổ.
Cạch. Cửa mở.
Căn phòng khách chìm trong bóng tối, chỉ có ánh sáng xanh nhàn nhạt hắt ra từ màn hình điện thoại. Xuân Vũ đang ngồi co ro trên ghế sofa, chưa ngủ.
Thấy cửa mở, cô giật mình quay lại. Nhìn thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc đứng ở huyền quan, cô vội vã bỏ điện thoại xuống, chạy chân trần ra đón.
“Lý Thước… anh về rồi…”
Lý Thước không nói gì, anh bước tới, ôm chầm lấy cô. Cả cơ thể nặng nề của anh dựa hẳn vào người cô nhỏ bé. Mùi rượu, mùi thuốc lá và mùi bệnh viện nồng nặc trên người anh khiến Xuân Vũ nhíu mày, nhưng cô không đẩy ra.
“Ông ấy mất rồi,” giọng anh khàn đặc, vùi đầu vào hõm cổ cô.
Tim Xuân Vũ thắt lại. Cô vòng tay ôm lấy tấm lưng rộng của anh, vỗ về nhẹ nhàng như dỗ một đứa trẻ. “Em biết… em xem tin tức rồi. Anh… anh đừng buồn quá.”
“Anh không buồn,” Lý Thước cười nhạt, hơi thở nóng hổi phả vào da thịt cô, “Anh hận ông ấy. Hận ông ấy tuyệt tình, hận ông ấy bạc bẽo. Nhưng… khi nhìn ông ấy chết đi, anh thấy trống rỗng quá Xuân Vũ à. Anh chẳng còn ai cả.”
Sự yếu đuối hiếm hoi của người đàn ông sắt đá khiến Xuân Vũ mềm lòng. Cô siết chặt vòng tay: “Anh còn em, còn Tiểu Duệ mà. Chúng em là gia đình của anh.”
Câu nói ấy như mồi lửa châm ngòi cho quả bom cảm xúc trong Lý Thước. Anh đột ngột ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ ngầu nhìn xoáy vào cô.
“Phải, anh chỉ còn em thôi.”
Anh cúi xuống, chiếm lấy môi cô bằng một nụ hôn điên cuồng, tuyệt vọng. Không còn sự dịu dàng, chỉ có sự chiếm hữu thô bạo. Anh muốn cảm nhận sự sống, muốn khẳng định rằng cô thuộc về anh, mãi mãi.
Anh bế bổng cô lên, đi về phía ghế sofa, đè cô xuống nệm. Bàn tay anh xé toạc chiếc váy ngủ của cô, để lộ cơ thể trắng ngần trong bóng tối.
“Lý Thước… nhẹ thôi… Tiểu Duệ đang ngủ…” Xuân Vũ hoảng hốt nhắc nhở.
Nhưng Lý Thước như không nghe thấy. Anh dùng một tay giữ chặt hai tay cô trên đỉnh đầu, tay kia sờ soạng khắp cơ thể cô, từ bầu ngực căng tròn xuống đến vùng tam giác mật.
“Anh cần em… Xuân Vũ… cho anh…”
Anh hôn lên cổ, lên ngực cô, để lại những dấu răng đỏ chót. Sự đau đớn xen lẫn khoái cảm khiến Xuân Vũ rên rỉ. Cô cảm nhận được sự bất an, sự sụp đổ trong tâm hồn anh, và cô muốn dùng cơ thể mình để xoa dịu nó.
Anh tách hai chân cô ra, ngón tay thô ráp thâm nhập vào bên trong. “Cô bé” của cô đã ướt đẫm vì sự kích thích.
“Ướt quá… em cũng muốn anh đúng không?” Anh thì thầm, giọng khàn đục vì dục vọng.
Không đợi cô trả lời, anh kéo khóa quần, giải phóng “quái vật” đang cương cứng đau đớn. Anh ấn mạnh vào, xâm nhập vào tận sâu bên trong cô một cách trọn vẹn.
“Ưm…” Xuân Vũ cong người lên, cảm nhận sự lấp đầy quen thuộc.
Lý Thước bắt đầu di chuyển, mỗi cú thúc đều mạnh mẽ, sâu lút cán, như muốn trút hết mọi nỗi đau, mọi hận thù vào trong cơ thể người phụ nữ anh yêu. Anh trói buộc cô bằng thân thể mình, bằng tình yêu điên cuồng và cố chấp.
Trong bóng tối của phòng khách, hai cơ thể quấn lấy nhau, hòa quyện làm một, tìm kiếm sự cứu rỗi trong khoái cảm xác thịt.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận