Chương 84

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 84

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Quay Lại Cuộc Sống Thường Nhật Và Buổi Tối Nồng Nàn

May mắn là, Hoàng Uyển lần thứ hai được tình yêu sưởi ấm, hiệu suất công việc cuối cùng cũng khôi phục lại bình thường. Tô Yểu có thể tan làm sớm.

Mười phút sau Lương Sở Uyên mới đến dưới lầu công ty. Công việc hôm nay thế nào?
“Ừm,” đưa túi xách cho anh, Tô Yểu cười, “Cũng không nhiều việc lắm.” Sau đó hỏi: “Anh thì sao? Về nhà một chuyến thế nào?”
Ánh mắt Lương Sở Uyên chợt lóe lên, nhìn về phía chiếc xe đỗ cách đó không xa. Cũng ổn.

Tô Yểu bỏ lỡ ánh mắt của anh, chỉ có thể đuổi theo lên phía trước, nắm lấy tay anh nói: “Vừa rồi em không thấy anh nói gì cả.”
Lúc này Lương Sở Uyên mới quay đầu lại. Không có chuyện gì. Từ trước đến nay Tô Yểu là người tinh ý, nếu người ta không muốn chủ động nói ra, cô cũng sẽ không gặng hỏi. Cô mỉm cười: “Nhất định có thể được.”
Lương Sở Uyên ý vị sâu xa xoa mặt cô. Mượn lời tốt lành của em. (Cát ngôn: lời nói may mắn)

Buổi tối trước khi đi ngủ. Lương Sở Uyên cần trị liệu, Tô Yểu với vai trò là “liều thuốc” đương nhiên toàn lực phối hợp. Trong phòng tắm ẩm ướt, côn thịt ra vào vài lần, quá mức kịch liệt, Tô Yểu đứng không vững chân, lồng ngực ép lên vách tường lạnh lẽo lại không dễ chịu. Cô vặn vẹo thân mình, đôi mắt phủ một tầng sương mờ dục vọng, “Lên giường đi.”

Lương Sở Uyên không đáp lại, đỡ lấy eo cô hung hăng thúc vài cái, thao cô đến mềm nhũn ra mới rút côn thịt, bế ngang người cô vào lòng, rời khỏi phòng tắm. Trên người hai người còn dính nước, ướt sũng, vừa lên giường đã thấm ra một vệt nước sẫm màu. Tóc đen xõa tung, Tô Yểu hé mắt nhìn Lương Sở Uyên, “Anh nhìn xem có phải bị trầy da không, em thấy hơi đau.”

“Đau?” Lương Sở Uyên nói ra chữ này. Loại kỳ tích này xuất hiện nhiều lần, Tô Yểu cũng dần quen, cô khẽ ừ một tiếng, “Có cảm giác hơi sưng lên.”
Lương Sở Uyên vặn đèn giường sáng nhất, kéo chân cô ra xem xét cẩn thận. Chỉ là hơi sưng đỏ, không hề trầy xước, nhưng lại kiều diễm ướt át, chọc người thương tiếc. Anh lắc đầu, xoa nhẹ. Không sao. Ướt hết rồi. (Kim sơn mạn thủy: nước ngập núi vàng – ý chỉ rất ướt át)

Tô Yểu đỏ mặt hừ hừ nói: “Vậy lát nữa anh nhớ nhẹ tay một chút, hôm nay anh vào nhanh quá.” Không đợi Lương Sở Uyên nói tốt, cô lại chuyển sang chuyện khác— “Thôi, hôm nay em muốn ở trên.” “Cứ quay lưng về phía anh, em chẳng nhìn thấy anh nói gì cả.”

Nhưng trước khi muốn đổi vị trí, Lương Sở Uyên phải đem cô đâm đến hoa rơi nước chảy. Một chân cô vắt lên eo người đàn ông, Tô Yểu tê dại toàn thân, cả người đều ửng hồng, trong mắt như có pháo hoa nổ tung, căn bản không nhìn rõ trong mắt Lương Sở Uyên đang suy nghĩ gì.
“A… A…”

Lương Sở Uyên vuốt ve chân cô, dán sát người lên trên, lồng ngực cứng rắn ép chặt vào bộ ngực mềm mại. Anh hôn cô, đem tiếng rên rỉ vỡ vụn của cô chặn lại trong cổ họng. Tô Yểu sắp thở không nổi. Cô ưỡn thẳng hông lên, theo bản năng đón ý đưa đẩy theo những cú thúc mạnh mẽ của anh, đầu quay sang một bên, không để anh hôn nữa, cô cần hít thở không khí trong lành. Lương Sở Uyên cắn lên cổ cô, lưu lại một dấu hôn đỏ ửng. Nghe cô kêu đau lại càng dùng sức đâm vào, làm hai khuôn mặt gần như dán sát vào nhau. Hai người bốn mắt nhìn nhau, đáy mắt anh mang theo ánh sáng tinh quái. Gọi anh là ông xã.

Tô Yểu chưa kịp phản ứng, chờ đến khi nghe hiểu, phản ứng đầu tiên không phải lắc đầu cũng không phải gật đầu, mà là… Chẳng lẽ cuộc nói chuyện của cô và Quan Đình bị anh nghe được rồi? Nhất thời nhanh mồm nhanh miệng: “Anh không đeo bao đâu! Sao có thể không rút ra!”

Lương Sở Uyên bất mãn với câu trả lời này, như để trả thù mà gặm môi cô. Vậy thì sinh cho anh một đứa. Một khi làm tình, đầu óc Tô Yểu liền trì trệ. Hai chân bị anh nhấc lên vai cô mới hiểu ra trong câu nói của anh, “xe” là đứa nhỏ, “vé” là giấy đăng ký kết hôn. Cũng không biết có phải lúc này bầu không khí quá tốt hay không, cô lại không hề cảm thấy yêu cầu này đường đột, ngược lại còn có một trận rung động. Năm nay cô đã 28 tuổi, Lương Sở Uyên nhỏ hơn cô vài tháng, đúng là độ tuổi thích hợp để kết hôn. Mọi điều kiện của anh đều tốt, huống chi rất nhanh anh có thể mở miệng nói chuyện bình thường, trở thành tâm điểm chú ý của mọi người cũng chỉ là vấn đề thời gian. Mà đến lúc đó, cô sẽ không còn đặc quyền có thể hiểu được anh như bây giờ nữa.

Tính toán kỹ lưỡng, cô công việc bình thường, tính cách bình thường, tuy không có nợ nần gì cũng đủ tự lo cho bản thân. Cùng lắm là gương mặt ưa nhìn hơn một chút. Nhưng con người rồi sẽ già đi, lợi thế về ngoại hình này có thể duy trì được mấy năm? Trừ ưu thế này ra, trên người cô dường như chẳng còn điểm gì đặc biệt đáng nói. Còn hào quang thời đi học ư? Không cần nhắc tới nữa.

Bình luận (0)

Để lại bình luận