Chương 84

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 84

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Nhiếp Tu Tề nhất quyết muốn cô rời Tân Lôi, có lẽ xuất phát từ cảm giác không an toàn. Mối quan hệ giữa hai người lúc ban đầu là bất chính, lúc này lại xuất hiện một Cố Dĩ Phàm, điều này hẳn đã khiến anh nhớ đến bản thân hồi đó.

Cô do dự nửa ngày, rối rắm trong mấy ngày, cuối cùng dưới sự năn nỉ ngày này qua ngày khác của Nhiếp Tu Tề, cô đã chọn thỏa hiệp.

“Đây là lần cuối cùng em thỏa hiệp với anh.” Vào một buổi chiều trời xanh mây trắng, Đàm Trinh Tịnh bước vào thư phòng, nhìn Nhiếp Tu Tề đang xem tài liệu sau bàn làm việc rồi cất tiếng.

Cô đã lựa chọn chấp nhận tình yêu của Nhiếp Tu Tề, điều này có nghĩa là cô cũng cần đáp lại tình cảm của anh.

Sự thỏa hiệp của cô khiến Nhiếp Tu Tề rất vui sướng, nhân lúc cô chưa hối hận, mấy ngày sau anh liền đưa cô đi phỏng vấn. Đến tận lúc lên đường, Đàm Trinh Tịnh vẫn không biết đó là đơn vị nào, ngày hôm đó cô cứ thế bị anh dắt thẳng lên xe.

Chiếc xe đậu lại ở sân sau của đơn vị. Nhiếp Tu Tề dẫn cô đi vào một căn phòng trong tòa nhà.

Đại sảnh trống vắng, chính giữa có bày một dãy bàn, bên cạnh có để hai chiếc máy ảnh, sau dãy bàn có mấy nhân viên đang ngồi, trông dáng vẻ thì hẳn là người phụ trách.

Mấy người đó có cả nam lẫn nữ, nhìn có vẻ đều quen biết Nhiếp Tu Tề, trông thấy hai người đi đến, họ chào hỏi anh bằng thái độ rất tự nhiên, cũng nhân thể chào hỏi Đàm Trinh Tịnh.

“Đây là người mà cậu nói đó sao?” Một bác gái cao tuổi hỏi.

Nhiếp Tu Tề nắm tay Đàm Trinh Tịnh để trấn an cô, sau đó anh cười nói: “Đúng vậy, đây là vợ của tôi.”

Mấy người đó trao đổi ánh mắt với nhau, biểu cảm rất thâm thúy.

“Bắt đầu thôi cô Đàm, cô hãy múa thử một đoạn.” Một người ngồi sau bàn cất tiếng.

Nhiếp Tu Tề ra ngoài chờ.

Đàm Trinh Tịnh ù ù cạc cạc được anh đưa tới đây, không hề có sự chuẩn bị. Giờ phút này, tất cả mọi người đều đang nhìn chằm chằm vào cô, cô chỉ có thể ngẫu hứng múa một đoạn trong vở Hồ Thiên Nga.

Mấy người sau bàn liên tục gật đầu, viết viết vẽ vẽ gì đó lên tờ giấy trong tay, sau đó nhanh chóng nói cô có thể ra ngoài.

Đàm Trinh Tịnh vội vã đi ra, kéo lấy Nhiếp Tu Tề đang đứng ở cửa rồi hỏi anh đây rốt cuộc là đơn vị nào, tại sao lại cần có nhiều người phỏng vấn như vậy.

Nhiếp Tu Tề nhếch khóe môi, ôm lấy cô đi ra phía ngoài: “Đợi chút nữa em sẽ biết thôi.”

Chiếc xe không quay ngược trở lại con đường ban đầu mà đi thẳng ra từ cổng chính. Sau khi chiếc xe lăn bánh qua cổng, Đàm Trinh Tĩnh nhìn về phía sau, cô trông thấy rõ dòng chữ màu đen dọc hai bên cổng.

Đoàn Văn công Quân giải phóng.

Cô không phải người có hiểu biết sâu rộng, chỉ biết đơn vị này vốn là Đoàn Ca múa Tổng cục Chính trị, năm ngoái sáp nhập thêm một số đoàn thể khác thành lập nên.

Trước đây cô chưa từng nghĩ mình sẽ có ngày tới một nơi như vậy làm việc.

Chẳng trách Nhiếp Tu Tề lại nói đó là nơi “an toàn”, lần trước đến nhà họ Nhiếp ra mắt, cô nhớ Nhiếp Tu Tề có một người chị đang công tác ở đơn vị này.

Thủ tục hoàn tất chỉ sau vài ngày, Đàm Trinh Tịnh có thể bắt đầu đi làm ngay.

Ban đầu, cô thực sự không quen tới đây làm việc, hàng ngày Nhiếp Tu Tề đều lái xe đưa đón cô đi làm, bầu không khí tại đơn vị tương đối tốt, thời gian lâu dần cô cũng thích nghi với nó.

Anh nói ở nơi này cũng có thể lên sân khấu biểu diễn, quả đúng là không lừa cô. Sau khi vào đây, gần như tháng nào cũng có hội diễn, Đàm Trinh Tịnh luôn trong trạng thái tập luyện hoặc lên đường đi biểu diễn.

Nhiếp Tu Tề thì ngược lại, anh không còn bận như trước nữa, sau khi được điều Bắc Kinh công việc của anh về nhàn hơn trước khá nhiều. Trước đó, anh là người đứng đầu của một khu vực, do đó chuyện gì cũng tới tay.

Hiện tại, ngày nào anh cũng tới đón Đàm Trinh Tịnh tan tầm. Lúc ra khỏi cổng đơn vị, Đàm Trinh Tịnh trông thấy xe của Nhiếp Tu Tề đậu ở giao lộ. Cô vừa băng qua đường thì cửa xe đã mở ra, Nhiếp Tu Tề đi ra đón cô rồi kéo cô vào trong xe.

Anh ôm lấy cô rầu rĩ nói: “Anh thấy hơi hối hận rồi.”

“Hối hận cái gì?” Cô hỏi.

“Chuyện đưa em đến Đoàn Văn công ấy, anh sắp không thấy mặt em luôn rồi.”

Anh càng ngày càng trở nên ấu trĩ, Đàm Trinh Tịnh hết nói nổi, cô đẩy anh ra: “Sao trước đây em không phát hiện anh vô lại thế này nhỉ?”

Trong mắt cô tràn ngập ý cười, anh không kìm được mà cúi đầu hôn lên môi cô.

“Ưm…” Tiếng rên của người phụ nữ trong ngực gần như khiến anh mất khống chế.

Không được, thời gian địa điểm đều không thích hợp. Anh thầm than trong lòng.

Nhiếp Tu Tề ôm lấy cô cọ xát một lúc, sau đó khởi động xe đi về hướng ngoại thành. Hôm nay đã thống nhất trở về đại viện dùng bữa rồi ngủ lại đó một đêm.

Bình luận

Để lại bình luận