Chương 84

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 84

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Một lúc sau, hơi nóng như dự kiến từ sau gáy truyền đến, anh gối đầu trên vai cô, nhìn quyển sách trong tay cô.

“Đây là sách gì?”

“Công chúa Bạch Tuyết.”

“Sao lại xem nổi hai cái sách của hai tiểu quỷ đó.”

Khương Hân trợn mắt xem thường, “Em muốn trở về thời thơ ấu một chút không được sao?”

Phó Hựu nở nụ cười rạng rỡ, lộ ra cảm hàm răng trắng, ở trên cổ cô cắn nhẹ một cái, hơi thở dần truyền đến bên tai cô, giọng nói vô cùng sủng nịnh.

“Được, tại sao lại không được, vợ muốn xem cái gì thì xem cái đó, cho dù em có muốn xem Hắc Tuyết công chúa anh cũng sẽ tạo cho em một bộ.”

“Lại giở trò gì?”

Khương Hân khép sách lại, trực tiếp vỗ vỗ đỉnh đầu anh, “Tránh xa em ra.”

“Cái này không được.” Anh nắm lấy cuốn sách trong tay cô ném sang một bên, dứt khoát ôm cổ cô kéo quay lại, tham lam hôn lên đôi môi đỏ mọng của cô.

“Anh thật vất vả mới đưa được hai tiểu quỷ kia đi học, bây giờ là thời gian của chúng ta, vợ ơi, hôm nay để anh thỏa mãn một chút.”

Cô mặt vô cảm quay đầu nhìn anh, nói với anh một sự thật tuyệt vọng, “Em đang trong kỳ kinh nguyệt.”

Bàn tay đang vuốt ve xương quai xanh của cô dừng lại, nụ cười có chút tự mãn nơi khóe miệng từ từ cứng ngắc, nhưng chỉ trong một giây, bàn tay nhanh chóng đưa lên vùng bụng phẳng lì của cô một cách nhẹ nhàng.

“Bụng có đau không? Mấy ngày này cấm ăn cay, nhân tiện cấm luôn hai tiểu quỷ kia, nói với anh muốn đi đâu cho khuây khỏa, chồng đi cùng em.”

Cảm thấy anh phiền, Khương Hân thu tay về bước đi, không nhìn thấy vẻ mặt có chút cô đơn của anh, cô quay đầu lại lần nữa lấy quyển sách trên bàn theo.

“Ngày mai em muốn đi thăm em trai, anh không cần đi theo, bằng không hai người lại đánh nhau.”

Phó Hựu cười khẽ, “Anh mà sợ em rể? Đùa gì vậy, đúng lúc anh cũng đi thăm nó một cái, thuận tiện khoe câu đố em đưa cho nó lần trước, anh đã giải được rồi.”

Nhớ tới những cuộc cãi vã của hai người bọn anh, Khương Hân lại cảm thấy đau đầu, “Hai người đều có bệnh, đừng đi theo, em làm khuyên can được.”

“Nó có bệnh còn anh không có bệnh.” Anh đi qua ghế sô pha ngồi xống cạnh cô, ấn đầu dựa vào trên vai mình, “Yên tâm đi, nếu em thực sự lo lắng, anh sẽ đi theo phía sau, không quấy nhiễu hai người.”

Khương Hân bướng bỉnh dời đầu khỏi vai anh, không quan tâm phản ứng của anh, tiếp tục đọc sách, nhưng hai bàn tay trên bụng cô lại không thành thật vẫn liên tục xoa xoa, rất ngứa, sự mệt mỏi bốc lên, trong lòng cô thực sự rất phiền.

“Nếu như anh hôm nay thực sự không có việc gì sao? Đừng ở nhà làm phiền em, mau đi ra ngoài đi.”

“Em như vậy là không muốn anh ở nhà sao? Lại nói là kỳ kinh nguyệt của em làm phiền anh.” Giọng nói của anh trầm xuống, có chút lạnh băng “Cho anh một lý do hợp lý.”

Khương Hân lựa chọn đổi chủ đề, tiếp tục hỏi như chưa có chuyện gì xảy ra, “Anh không cần đi làm sao?”

“Có những người đó trông coi là đủ rồi, anh ở nhà cùng em không tốt sao? Em bảo anh phiền là không đúng.”

“Này, anh thực sự có thể gọi người.”

Thấy cô một lần nữa lại quay đầu đọc sách, Phó Hựu bóp cằm cô quay lại, suýt chút nữa thì giật cả cổ cô.

“Em bảo anh phiền là không đúng!” Anh nghiến răng nhìn chằm chằm, đôi mắt đen nheo lại, giọng điệu cảnh cáo.

Khương Hân nghiến răng chịu đựng cảm giác sợ hãi trong lòng, dù sao anh cũng không động được vào mình, liền cầm sách trong tay ném về phía anh.

“Anh có bệnh hả, lão nương hôm nay bị chút kỳ kinh nguyệt nếu không tôi đá chết anh, đêm nay không được lên giường tôi ngủ.”

Cô đứng dậy bước lên lầu, đúng ra là đang chạy trốn người phía sau, bước chân cũng đều có phần hoảng loạn, kinh sợ.

Phía sau đột nhiên truyền tới tiếng bước chân nhanh chóng đi về phía cô.

“Khương Hân!”

Quát cả họ tên của cô, trái tim người phía trước như muốn nhảy lên, một cái ôm đột ngột từ phía sau làm cô không kịp đề phòng, thân hình cao lớn hoàn toàn bao trùm lấy cô.

Bình luận (0)

Để lại bình luận