Chương 84

“Làm tốt lắm.”
Quyền Đình ngồi xổm xuống, ôm lấy bả vai cô, khẽ đặt lên trán cô một nụ hôn.
Trái tim đập thình thịch của Mộ Lôi còn chưa kịp bình phục lại thì đã bị hành động này làm cho càng thêm rối loạn. Nghĩ đến chuyện xấu hổ vừa rồi, cô không nhịn được cảm thấy hơi ấm ức, bàn tay nhỏ bé nắm lại thành quyền đấm vào ngực anh.
Anh ngồi xổm bên cạnh cô, chờ hô hấp của cô ổn định trở lại mới đỡ cô đứng dậy, đỡ cô đến hàng ghế dài bên ngoài cửa hàng, vỗ vỗ bả vai cô: “Ở đây chờ tôi.”
Cô gật đầu, sau đó Quyền Đình xoay người đi tới nơi họ vừa đi qua, mua vài bộ quần áo ngủ, sau đó cầm túi xách của cô. Từ đầu đến cuối anh đều không rời khỏi tầm mắt của Mộ Lôi.
“Đi thôi, đến nơi khác xem thử.”
Lúc này Quyền Đình không ôm eo cô như trước, mà nắm lấy tay cô dắt đi. Mộ Lôi đột nhiên sửng sốt, hơi thở vừa mới bình thường lại đột nhiên tăng tốc.
Cô quay đầu nhìn Quyền Đình, vẻ mặt anh vẫn lãnh đạm như ngày thường, nhưng trong đôi mắt đen sâu thẳm kia, cô có thể nhìn ra được một chút cảm xúc gọi là ôn nhu dịu dàng.
Phát hiện đó khiến Mộ Lôi vừa mừng vừa sợ, đây là lần đầu tiên anh dẫn cô ra ngoài, lần đầu tiên chủ động nắm tay cô, lần đầu tiên cho phép cô đi sóng vai. Mặc dù những chuyện này đều là phần thưởng của cô, nhưng cô… Hình như đã bắt đầu mong chờ một vài chuyện gì đó… Mong chờ những chuyện mà trước đây đến nghĩ cô cũng không dám nghĩ.
Mộ Lôi há miệng, nhưng những lời đến bên môi lại ngừng lại, lỡ như anh không có ý đó thì phải làm sao? Sau này, mối quan hệ của bọn họ có phải cũng sẽ tan rã? Nghĩ đến đây, Mộ Lôi đột nhiên cảm thấy may mắn vì mình không xúc động mà hỏi anh gì cả.
Hai người đều theo đuổi tâm tư của mình, cùng nhau lên tầng hai. Đây là tầng quần áo nữ, Quyền Đình dẫn cô vào một cửa hàng quần áo, chọn cho cô vài bộ âu phục trông rất bình thường. Mộ Lôi nhận lấy, bước vào phòng thử đồ.
Chờ sau khi vào trong phòng thử đồ, Mộ Lôi mới phát hiện, những bộ âu phục mà anh chọn đều là màu hồng.
…Rốt cuộc Quyền Đình thích màu hồng đến mức nào chứ?
Mộ Lôi bắt đầu cởi váy, qυầи ɭóŧ đã ướt sũng, rồi lại cởϊ áσ ra. Cô đang định thử bộ âu phục thì cây gậy massage trong tiểu huyệt đột nhiên lại rung lên. Mộ Lôi bất ngờ không kịp đề phòng, vội vàng ngồi gục xuống ôm lấy bụng, cắn chặt môi không để bản thân kêu lên thành tiếng.
Cô âm thầm tính toán xem khả năng lấy chiếc gậy massage này ra là bao nhiêu, ừm, chắc là 0%. Bởi vì nơi này chẳng có chỗ nào giấu nó được cả, nếu âm thanh máʏ яυиɠ bị người bên ngoài nghe được thì cô thực sự không dám nghĩ đến hậu quả.
Thân dưới vẫn còn đang rung lên, không những thế còn càng lúc càng rung mạnh hơn. Mộ Lôi nhíu mày ngồi xổm dưới đất, hai tay bịt chặt miệng.
“Đinh” một tiếng, điện thoại nhảy ra một dòng tin nhắn.
C: “Mở cửa.”
Mộ Lôi âm thầm kháng cự, ai mà biết được anh vào trong sẽ làm chuyện gì chứ? Nhưng người bên ngoài hình như không được kiên nhẫn cho lắm, chỉ vài giây sau gậy massage đã được tăng mức rung lên.
Cô cố gắng che miệng, gần như là bò tới mở cửa, sau đó cả người xụi lơ trên mặt đất.
Cửa được mở ra, bóng dáng cao lớn của Quyền Đình đi tới, nhanh chóng lật tay khóa cửa.
“Không muốn mở cửa? Hả?”
Anh nói xong thì dẫm chân lên đùi cô, lớp hoa văn dưới đế giày ma sát lên cặp đùi trắng nõn của Mộ Lôi. Quyền Đình dùng sức mà dẫm, đùi Mộ Lôi lập tức đỏ lên.
“A… Chủ nhân… Đừng dẫm nữa…”
Quần áo cô xộc xệch, ngã quỵ dưới đất, thân dưới bị gậy massage hành hạ, còn người đàn ông áo mũ chỉnh tề đang dẫm chân lên đùi cô.

Bình luận

Để lại bình luận