Chương 85

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 85

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Phụ nữ một khi đã ghen tuông thì hậu quả sẽ rất khó lường đấy.” Giọng cô thì thầm đầy ẩn ý.

“…” Đây là… đang chơi trò gậy ông đập lưng ông với hắn sao?

“Ức…” Sống lưng người đàn ông cứng ngắc lại, từ vùng cổ truyền đến một cơn nóng rát khô khan khó tả. Hắn cố gắng hít thở thật sâu, yết hầu đang nằm gọn trong miệng của mỹ nhân, tựa hồ như có ngàn cây kim đang đâm chích vào đó. Vừa ngứa ngáy lại vừa khó chịu vô cùng.

Lục Hiểu Dư khẽ mút nhẹ yết hầu của hắn, rồi lại di chuyển xuống vùng xương quai xanh tuyệt mỹ. Từng đường nét trên thân thể của người đàn ông này, không có một nơi nào là không hoàn hảo cả, giống như một bức tượng được điêu khắc một cách tỉ mỉ và công phu. Hắn… đúng là một người đàn ông toàn diện đến lạ thường.

Nhưng cứ mỗi khi nghĩ đến vấn đề của bản thân mình, lại càng khiến cho cô trở nên rụt rè và e ngại hơn. Một người phụ nữ chưa từng được ăn học đến nơi đến chốn như cô, lại còn từng có xuất thân từ chốn phường đen nhơ nhớp. Liệu rằng cô có thật sự phù hợp với một người đàn ông hoàn hảo như hắn hay không?

Chết tiệt! Lồng ngực cô lại bắt đầu cảm thấy khó chịu nữa rồi.

Khí sắc trên gương mặt ngày càng trở nên tệ đi, Lục Hiểu Dư không nói không rằng đặt bàn tay lên nam căn của hắn, thản nhiên bắt đầu xoa tuốt. Thứ vật dị hợm đang nằm trong tay cô cứ ngày một lớn dần lên, không chỉ trở nên cứng rắn hơn mà còn rất nóng hổi nữa. Theo từng cử chỉ hành động của cô, phần hạ thân của người đàn ông cũng không ngừng đưa đẩy theo, đến cả hơi thở của hắn cũng trở nên nặng nề và hỗn loạn hơn.

Tống Ngụy tựa lưng vào thành giường, bàn tay to lớn của hắn siết chặt lấy tấm chăn bông mềm mại. Yếu điểm chí mạng của hắn đang nằm trọn trong lòng bàn tay cô, tựa hồ như chỉ cần cô bóp mạnh thêm một cái nữa thôi, cũng đủ để làm hắn mất đi nửa cái mạng sống của mình. Nhưng hắn thật tâm không hề màng đến thế sự, vì nếu đó là thứ mà cô muốn, thì dù có là tính mạng của hắn đi chăng nữa, hắn cũng sẵn sàng trao cho cô mà không chút do dự.

“Dư Dư… Cho anh… ôm lấy eo em được chứ?” Giọng hắn khàn đặc vì ham muốn.

“Không được, ôm rồi thì làm sao mà hành sự được nữa?” Lục Hiểu Dư ngước mắt lên nhìn hắn, vừa nhìn vừa không ngừng động tay: “Anh không muốn tôi giúp anh giải tỏa bằng miệng sao?”

“Th-Thẩm? Dư Dư, ý của em là…” Người đàn ông còn chưa kịp hết cơn chấn động, đã thấy cô gái nhỏ cúi đầu xuống, há miệng ra ngậm lấy dị vật đang cương cứng của mình.

Tống Ngụy thật tâm không thể nào hết bàng hoàng được. Cô vậy mà lại… chủ động dùng miệng để khẩu giao cho hắn sao?

Khốn kiếp! Điên chết mất thôi!

Lục Hiểu Dư ngậm lấy nam căn của hắn, kích thước này so với khuôn miệng nhỏ nhắn của cô mà nói, quả thật là không hề cân xứng chút nào. Đôi môi cô như thể sắp bị nó xé toạc ra làm hai đến nơi rồi. Sợ rằng sẽ làm ảnh hưởng đến “thứ dị vật quý báu” này của hắn, cô chỉ đành nhẹ nhàng nhả nó ra để tìm cách xử lý khác. Cô đem môi mình kê sát vào phần đỉnh đầu của cự vật, dùng đầu lưỡi khẽ khàng quấn quanh lấy nó. Từ nơi đỉnh đầu quy đầu đang rỉ ra chút mật dịch trong suốt, mang theo một chút vị mằn mặn và tanh tưởi đặc trưng. Dẫu vậy thì nó cũng không quá khó ngửi, đến khi nếm thử cũng chẳng hề cảm thấy có vấn đề gì cả.

“Ừm… tôi làm như vậy… anh có thích không?” Giọng cô có chút ngượng ngùng.

“Dư Dư… ah… thích… thích lắm…” Người đàn ông theo bản năng mà phản ứng lại, hắn ngửa đầu ra sau để cảm nhận cơn đê mê đang xâm chiếm lấy tâm trí. Nếu như đây thật sự là ngày tận thế của thế giới, thì hắn có chết ngay lúc này cũng cam lòng.

Bên tai Lục Hiểu Dư nghe thấy tiếng thở dốc thâm trầm đầy nam tính của hắn, cô không cần nhìn cũng biết được sắc mặt hắn lúc này đang khoái cảm đến nhường nào. Vốn dĩ hắn thường ngày cũng hay bày ra cái vẻ mặt dâm dục này rồi, cô nhìn riết cũng thành quen. Ban đầu thì cảm thấy có chút ghê tởm, nhưng lâu dần nhìn sao cũng thành ra thuận mắt cả.

Ít ra thì hắn “sung sướng” cũng chỉ “sung sướng” với một mình cô thôi, như vậy cũng đỡ phải khiến cô suy nghĩ lung tung, bậy bạ.

“…” Đầu óc cô chợt thức thời nhớ lại cái cách gọi tên đầy thân mật lúc nãy. Diệp Tu Chân vừa rồi không hề dùng kính ngữ với hắn, đến khi gọi tên cô ra cũng chỉ gọi độc nhất một chữ “Ngụy”.

Ngụy? Chỉ duy nhất một chữ Ngụy thôi sao?

Đến cả cô nhiều lúc còn phải kính cẩn gọi hắn bằng hai chữ “Ngài Tống”, vậy mà cô ta lại dám trơ trẽn chỉ dùng mỗi một chữ “Ngụy” để gọi hắn?

“Ngài Tống, hình như Diệp tiểu thư vừa rồi đã gọi anh bằng một tiếng ‘Ngụy’ thì phải?” Cô hỏi, giọng điệu có chút dò xét.

“Vốn… Vốn dĩ là thân thiết với nhau ngay từ nhỏ rồi, nên là… ỨC!!!” Người đàn ông đột nhiên giật nảy cả người lên, ba hồn bảy vía của hắn như thể sắp sửa bay lên trời cao. Cái siết tay đầy bất ngờ của cô làm cho cự căn của hắn như muốn nổ tung ra thành từng mảnh. Hắn đau đớn kêu than: “Lão tổ tông của anh ơi, em có ghen thì cũng nên thủ hạ lưu tình một chút chứ. Em bóp chặt như vậy là có ý gì hả? Định vắt sữa hay là định vắt nước cam đây?”

“Của quý mà em cứ xài hao như vậy, thì sau này lấy đâu ra hàng ngon mà dùng nữa hả? Khốn kiếp! Bỏ, bỏ cái tay em ra ngay!” Hắn hét lên trong đau đớn.

Lục Hiểu Dư lập tức buông tay ra, nhìn con mãnh thú đang bị mình bóp đến mức chuyển từ màu hồng sang tím tái, trong lòng cô nhất thời cũng dâng lên một chút cảm giác áy náy.

“Xin… xin lỗi… Tôi không hề cố ý…” Cô hạ ánh mắt nhìn xuống phía dưới, thấy cái thứ tồng ngồng của hắn đã tím tái đến mức nổi đầy cả gân xanh lên rồi. Cô không khỏi cảm thấy e dè: “Anh… không sao chứ?”

“Không sao… suýt chết chứ cũng chẳng có vấn đề gì cả…” Tống Ngụy cố gắng lấy lại vẻ điềm tĩnh thường ngày, rồi thở dài một tiếng: “Cũng không thể nào thay đổi cách xưng hô đó ngay được, dù gì thì cũng đã chơi với nhau từ nhỏ rồi mà. Nếu như em cảm thấy ghen tỵ thì cũng có thể gọi anh là Ngụy…”

Sắc mặt người đàn ông thoáng đỏ lên, sự ngại ngùng dần chuyển hóa thành vẻ e thẹn: “Ờ thì… được em gọi là Ngụy Ngụy… nghe cũng không đến nỗi nào…”

Lục Hiểu Dư không nói gì thêm, cô trực tiếp khóa giữ lấy cánh môi bạc của hắn. Lồng ngực cô phập phồng lên xuống như vũ bão, tựa hồ như những cảm xúc cuộn trào đang muốn vồ vập tuôn ra. Chính là cái cảm giác này, thứ cảm giác mãnh liệt như muốn chiếm lĩnh hoàn toàn một ai đó cho riêng mình.

Người đàn ông này, chỉ có thể thuộc về một mình cô mà thôi. Không phải là một ai khác, chỉ có thể là cô!

Tống Ngụy giữ chặt lấy tấm lưng nhỏ nhắn của cô, cùng cô giao thoa môi lưỡi một cách nồng nhiệt. Sự nhiệt tình bất ngờ này của cô hắn chưa từng nhận được bao giờ, nói trắng ra là vì cô gái nhỏ này vốn dĩ rất hay e ngại, nên hắn cũng không hề trông mong gì nhiều. Nhưng mà bây giờ thì…

Bình luận (0)

Để lại bình luận