Chương 85

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 85

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Căn Phòng Tối Và Sự Giam Cầm
Màn đêm buông xuống, nuốt chửng mọi ánh sáng của thành phố Giang Thành.
Trong một căn biệt thự biệt lập nằm sâu trong vùng ngoại ô phía Đông, không khí tĩnh mịch đến rợn người. Xung quanh chỉ có tiếng gió rít qua những tán cây và tiếng côn trùng kêu rả rích.
“Ưm…”
Ngôn Hi khẽ rên lên một tiếng, cảm giác đau nhức lan khắp toàn thân. Đầu óc cô quay cuồng, nặng trĩu. Cô cố gắng mở mắt, nhưng trước mắt chỉ là một màn đêm đen kịt.
Cô đang ở đâu?
Cô nhớ lại ký ức cuối cùng. Ba mẹ thấy cô suy sụp nên ép cô ra ngoài đi chợ để khuây khỏa. Nhưng chợ quá đông, cô bị lạc khỏi ba mẹ. Khi cô đang loay hoay tìm đường ở một góc khuất, bất ngờ một chiếc khăn tẩm thuốc mê bịt chặt lấy mũi cô. Thế giới tối sầm lại.
Lại là bắt cóc sao? Lũ lưu manh đó vẫn chưa buông tha cô?
Ngôn Hi hoảng loạn muốn ngồi dậy, nhưng ngay lập tức cô phát hiện ra tay chân mình không thể cử động. Cô đang nằm ngửa trên một chiếc giường rộng lớn, mềm mại, nhưng tứ chi bị trói chặt vào bốn góc giường bằng những dải lụa mềm nhưng vô cùng chắc chắn.
Cô muốn hét lên, nhưng miệng đã bị nhét một miếng vải, chỉ có thể phát ra những tiếng “ư ư” yếu ớt trong cổ họng.
Nỗi sợ hãi tột độ bao trùm lấy cô. Bóng tối, sự trói buộc, sự bất lực… tất cả khơi dậy nỗi ám ảnh kinh hoàng từ quá khứ. Cô vùng vẫy điên cuồng, nước mắt trào ra thấm ướt dải băng bịt mắt.
“Cộp… cộp… cộp…”
Tiếng bước chân.
Tiếng giày da nện xuống sàn gỗ vang lên đều đặn, chậm rãi, ung dung. Nó giống như tiếng đếm ngược của tử thần, từng bước, từng bước tiến lại gần chiếc giường nơi cô đang nằm.
Ngôn Hi nín thở, toàn thân cứng đờ. Người đó đã đến bên cạnh giường. Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện áp bức của hắn, mùi hương quen thuộc thoang thoảng trong không khí… Mùi bạc hà pha lẫn mùi thuốc lá nhàn nhạt.
“Ưm! Ưm!” Cô giãy giụa mạnh hơn.
Một bàn tay to lớn, ấm áp chạm vào má cô, nhẹ nhàng vuốt ve. Cảm giác quen thuộc đến rùng mình.
“Suỵt… Chị Ngôn Hi, đừng sợ. Là em đây.”
Giọng nói trầm thấp, khàn đục vang lên ngay bên tai cô.
Văn Sâm!
Là cậu ấy! Cậu ấy… đã bắt cóc cô?
Bàn tay cậu lần xuống, tháo miếng vải chặn miệng cô ra, rồi nhẹ nhàng gỡ bỏ dải băng bịt mắt.
Dù đã mở mắt, nhưng căn phòng tối om, rèm cửa kéo kín mít, cô vẫn không thể nhìn rõ khuôn mặt cậu. Chỉ thấy một bóng đen cao lớn đang cúi xuống, bao trùm lấy cô.
“Văn… Văn Sâm?” Giọng Ngôn Hi run rẩy, khản đặc. “Tại sao… Tại sao cậu lại ở đây? Đây là đâu? Tại sao cậu lại trói tôi?”
“Suỵt, bé ngoan, đừng hỏi nhiều thế.” Văn Sâm cúi xuống, đặt một nụ hôn phớt lên trán cô, dịu dàng nhưng đầy chiếm hữu. “Đã hai ngày không gặp chị rồi. Em nhớ chị phát điên lên được. Nhớ đến mức tim đau nhói, chị có biết không?”
Lời nói ngọt ngào, thâm tình nhưng thốt ra trong hoàn cảnh này lại trở nên đáng sợ và bệnh hoạn.
“Cậu điên rồi! Thả tôi ra! Tôi muốn về nhà!” Ngôn Hi hét lên, quay mặt đi né tránh nụ hôn của cậu.
Hành động cự tuyệt của cô khiến bầu không khí trong phòng lập tức trở nên lạnh lẽo. Bàn tay đang vuốt ve tóc cô khựng lại.
“Về nhà?” Văn Sâm cười khẽ, tiếng cười lạnh lẽo vang vọng trong đêm tối. “Chị ngốc thật đấy. Nơi này chính là nhà của chúng ta. Từ nay về sau, chúng ta sẽ sống ở đây, mãi mãi bên nhau, không ai có thể chia cắt chúng ta nữa.”
“Cậu nói cái gì? Nhà của chúng ta?” Ngôn Hi trợn tròn mắt, không dám tin vào tai mình. Cậu ta thực sự đã điên rồi. Một kẻ điên tình.
“Văn Sâm, cậu đừng đùa nữa. Tôi xin cậu… Đừng chơi trò này nữa có được không?” Cô bật khóc nức nở.
“Ai đùa với chị? Em chưa bao giờ nghiêm túc hơn lúc này.” Văn Sâm ghé sát mặt cô, hơi thở nóng rực phả vào làn da nhạy cảm. “Chị Ngôn Hi, em không thích nghe từ ‘chơi’. Chị đừng nhắc đến nó nữa, được không?”
“Nhưng chúng ta đã chia tay rồi! Tôi đã nói rõ ràng rồi!” Ngôn Hi gào lên trong tuyệt vọng.
“Chia tay?” Văn Sâm bỗng nhiên siết chặt cằm cô, ép cô nhìn thẳng vào bóng tối nơi đôi mắt cậu. “Em không cho phép! Em không đồng ý thì cái gọi là chia tay đó không có giá trị! Chị là của em, sống là người của em, chết cũng phải làm ma của em!”
“Cậu…”
“Chị nói chị không yêu em? Chị nói chị chỉ chơi đùa với em? Được thôi.” Văn Sâm buông cô ra, đứng thẳng dậy. Trong bóng tối, tiếng tháo thắt lưng lạch cạch vang lên chói tai. “Vậy thì để em xem, cơ thể chị có nói dối như cái miệng của chị không nhé.”
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận