Chương 86

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 86

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chuyến bay dài hơn 12 tiếng đồng hồ trôi qua trong sự im lặng và những suy nghĩ ngổn ngang của Phỉ Y Hân. Cô mệt mỏi thiếp đi lúc nào không hay. Trong giấc mơ, cô thấy mình lạc vào một mê cung không lối thoát, và ở cuối con đường, Hoắc Đông Thần đang đứng đợi, đưa tay về phía cô với nụ cười dịu dàng đến nao lòng.
Khi Phỉ Y Hân tỉnh dậy, ánh nắng vàng rực rỡ của buổi trưa đã len lỏi qua khe cửa sổ, chiếu thẳng vào mắt cô. Cô nheo mắt, cố gắng thích nghi với ánh sáng.
Đây không phải là khoang máy bay. Cô đang nằm trên một chiếc giường Kingsize rộng lớn, êm ái như mây. Căn phòng được trang trí theo phong cách Châu Âu cổ điển, sang trọng nhưng có phần lạnh lẽo với tông màu xám đen chủ đạo. Trần nhà cao vút với đèn chùm pha lê lộng lẫy, những bức tường treo đầy tranh nghệ thuật đắt tiền.
Phỉ Y Hân ngơ ngác ngồi dậy. Mình đang ở đâu đây?
Cô bước xuống giường, chân trần chạm vào tấm thảm lông cừu mềm mại. Cô đi ra phía cửa sổ sát đất, kéo mạnh rèm cửa sang hai bên.
Một khung cảnh tuyệt đẹp hiện ra trước mắt khiến cô choáng ngợp. Trước mặt cô là một tòa lâu đài cổ kính nằm giữa một thung lũng xanh mướt. Xa xa là những ngọn núi hùng vĩ phủ tuyết trắng xóa. Ngay dưới chân lâu đài là một vườn hoa oải hương (Lavender) tím ngắt trải dài đến tận chân trời. Gió thổi nhẹ mang theo hương hoa thơm ngát tràn vào phòng, xua tan đi sự lạnh lẽo của không gian.
“Đẹp quá…” Phỉ Y Hân không kìm được tiếng thốt lên. Đây giống như một khu nghỉ dưỡng của hoàng gia, hay một thiên đường nơi hạ giới vậy.
“Em đã tỉnh?”
Giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên sau lưng khiến Phỉ Y Hân giật mình quay lại. Hoắc Đông Thần đang đứng dựa lưng vào cửa phòng tắm, trên người mặc một chiếc áo sơ mi trắng mở hai cúc đầu, tay cầm một ly cà phê nóng, ánh mắt nhìn cô đầy sủng nịnh.
Hắn đã đứng đó bao lâu rồi? Đã ngắm nhìn vẻ mặt ngây ngất của cô trước cảnh đẹp?
“Sao anh không gọi tôi dậy? Còn đưa tôi đến đây?” Phỉ Y Hân cố gắng lấy lại vẻ mặt lạnh lùng, nhưng đôi má ửng hồng đã tố cáo sự bối rối của cô.
Hoắc Đông Thần đặt ly cà phê xuống, chậm rãi bước đến bên cô. Hắn cúi xuống, hôn nhẹ lên trán cô một cái thật tự nhiên: “Thấy em ngủ ngon quá nên anh không nỡ đánh thức. Đây là nhà của chúng ta, em không ở đây thì ở đâu?”
“Nhà của chúng ta?” Phỉ Y Hân nhíu mày.
“Đúng vậy. Đây là dinh thự riêng của anh tại nước M. Từ hôm nay, nó sẽ là tổ ấm của hai ta,” Hoắc Đông Thần vòng tay ôm lấy eo cô từ phía sau, cùng cô nhìn ra vườn hoa tím ngắt. “Hôm nay người thiết kế nội thất sẽ đến, họ sẽ trang trí lại căn phòng này và cả ngôi nhà theo ý muốn của em. Anh biết em không thích màu tối, chúng ta sẽ đổi sang màu sáng hơn, ấm áp hơn.”
“Đây là phòng anh?” Phỉ Y Hân nhìn quanh căn phòng lạnh lẽo, đơn độc. Tại sao một người giàu có như hắn lại sống trong một không gian u tối thế này? Nó phản ánh nội tâm cô độc của hắn sao?
Bỗng nhiên, một cảm giác thương cảm len lỏi trong tim cô. Cô muốn nói: “Sau này sẽ không để anh sống như thế nữa!” nhưng lý trí đã kịp thời ngăn lại.
“Tôi… Tôi sẽ không ở đây!” Cô vùng ra khỏi vòng tay hắn, xoay người đi về phía giường. “Tôi muốn ở khách sạn. Tôi không quen sống trong lâu đài.”
Hoắc Đông Thần không hề tức giận, hắn mỉm cười bao dung: “Không sao, em muốn ở đâu đều có thể. Khách sạn, biệt thự, hay túp lều tranh, miễn là có em, anh đều sẽ ở đó cùng em. Anh sẽ bên em!”
Câu nói chân thành và đầy tình cảm ấy khiến trái tim Phỉ Y Hân rung động mạnh mẽ. Sống mũi cô cay cay. Tại sao hắn cứ phải tốt với cô như vậy? Tại sao cứ phải dùng sự dịu dàng này để bào mòn ý chí của cô?
Cô cúi đầu, cố nén những giọt nước mắt chực trào. Hoắc Đông Thần thấy vậy, bước tới ôm trọn cô vào lòng, vỗ về tấm lưng gầy của cô. Trong không gian ngập tràn hương hoa oải hương, hai trái tim dường như đang đập cùng một nhịp.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận