Chương 86

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 86

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Vu Triều cười rất vui vẻ, anh theo bản năng quay đầu, bắt gặp ánh mắt của Tạ Linh Lăng, hai người nhìn nhau cười, khóe miệng đều tràn đầy nụ cười hạnh phúc

Hình ảnh giờ khắc này dường như có thể đóng băng vĩnh viễn, trên bãi cỏ xanh biếc, bầu trời xanh thẳm, trong âm thanh chậm rãi chảy xuôi nhạc ấm áp thuộc về hôn lễ:

“Nhất định là duyên phận đặc biệt

Mới có thể một đường đi tới trở thành người một nhà

Anh ấy yêu bạn nhiều hơn một chút, bạn trả anh ấy bấy nhiêu, tìm kiếm khả năng của hạnh phúc

Không bao giờ cần bất cứ ai khác ngoài đôi ta

Tất cả những gì chúng ta luôn nghĩ đến

Anh đã trả giá một phần để gặp được em, sự kiên định yêu thầm một người con gái mười một năm

Tình yêu của em là một phần viên mãn còn lại dành tặng cho chặng đường tương lai của anh…”

Sau 24 giờ làm việc, 8 giờ sáng mới kết thúc, lúc Vu Triều về nhà, anh đi ngang qua cửa hàng ăn sáng ở ngã tư đường và mua cho Tạ Linh Lăng một phần đậu phụ ngọt mà cô thích ăn nhất. Hầu hết thời gian Tạ Linh Lăng vẫn còn ngủ, thói quen đi ngủ của cô không đều đặn, Vu Triều không bao giờ bắt cô phải đi ngủ và dậy sớm, chỉ cần cô vui vẻ là được rồi.

Kết hôn thật tốt, Vu Triều luôn cảm thấy như vậy.

Sau khi kết hôn, gia đình này không còn chỉ có một mình anh, mỗi khi anh về nhà trong nhà có người vợ đang chờ đợi.

Vu Triều yêu Tạ Linh Lăng, anh không cách nào dùng đơn vị để cân nhắc phần tình yêu này đến tột cùng có bao nhiêu, chẳng qua là từ khi còn trẻ tình yêu thầm kín không thể hiện ra, đến bây giờ yêu đương, tình yêu của anh đối với cô chỉ còn nhiều hơn rất nhiều.

Có đôi khi chỉ lẳng lặng nhìn Tạ Linh Lăng bận rộn chuyện của cô, anh đã cảm thấy hài lòng.

Vu Triều nhẹ nhàng mở cửa nhà, đặt đồ lên bàn trước sau đó vào phòng ngủ hôn Tạ Linh Lăng. Anh thật sự không phải cố ý quấy rầy cô, nhưng anh nhịn không được, vừa nhìn thấy vợ muốn ôm hôn một cái. Có đôi khi nửa đêm tỉnh lại, anh cũng sẽ theo bản năng ôm cô hôn lên trán cô, dùng mặt mình xoa mặt cô.

Tạ Linh Lăng bị đánh thức cũng sẽ không tức giận, cô vươn tay ôm cổ Vu Triều, nhắm mắt lại nhẹ giọng hỏi anh: “Mấy giờ rồi anh? ”

“8h15.” Mỗi lần Vu Triều đi làm ca đêm trở về đều là thời gian này.

Tạ Linh Lăng thỉnh thoảng sẽ oán giận buổi tối anh không ở nhà, cô nói ở nhà một mình rất buồn. Nhưng công việc đặc thù của đội cứu hỏa, Vu Triều không thể làm gì được.

Giọng nói của Vu Triều luôn rất nhẹ nhàng, cúi đầu hỏi bên tai cô: “Em có muốn rời giường ăn sáng không? ”

Tạ Linh Lăng lười biếng lắc đầu: “Em rất buồn ngủ. ”

“Được, anh đi tắm một chút rồi trở về ngủ cùng em.”

Sau đó ngủ là căn bản không ngủ được.

Sáng sớm, Vu Triều sẽ lôi kéo Tạ Linh Lăng đi tập thể dục. Bình thường đều sẽ vượt quá tải trọng thể chất của Tạ Linh Lăng, sau đó cô sẽ mệt đến mức ngủ thiếp đi.

Vu Triều thích ôm Tạ Linh Lăng ngủ, nhất là sáng sớm anh tan làm về nhà, đóng rèm cửa sổ che nắng trong phòng, trong phòng tối tăm chỉ có hai người bọn họ, giống như toàn bộ thế giới đều thuộc về bọn họ.

Kết hôn thật tốt, Vu Triều lại nhịn không được thở dài, khi cánh tay anh đặt lên đầu cô, khi anh hôn lên trán cô, giờ lúc này Vu Triều đột nhiên cảm thấy tình yêu thầm kín 11 năm qua của anh thật hạnh phúc. Dường như nó không bao giờ tuột khỏi tầm tay anh, mà thay vào đó kéo vào khoảng cách giữa anh và Tạ Linh Lăng.

Anh có thể ôm Tạ Linh Lăng như vậy suốt đời, mãi mãi. Cho dù là 17, 27, 37 hoặc 97 tuổi, anh vẫn luôn luôn yêu cô nhiều như vậy.

Nếu có kiếp sau, kiếp sau anh sẽ ở bên cô.

*

Ngày 15 tháng 6 năm 2012, kết hôn chưa đầy nửa năm, Tạ Linh Lăng đã mang thai.

Mới sáng sớm khi biết mình có thai, Tạ Linh Lăng thừa dịp Vu Triều còn đang ngủ say, lén lút cầm que thử thai vào phòng vệ sinh tự kiểm tra.

Bình luận (0)

Để lại bình luận