Chương 86

Ngày cưới đến trong một buổi sáng nắng vàng rực rỡ, như thể ông trời cũng đang chúc phúc cho tình yêu của Tương Linh và Lâm Thanh Khải. Khách khứa tụ họp đông đúc tại khu vườn rộng lớn của khách sạn ven biển, hoa hồng trắng và hồng nhạt được sắp xếp thành những vòng nguyệt quế, tỏa hương ngát trời. Tương Linh đứng trước gương trong phòng thay đồ, chiếc váy cưới trắng tinh khôi ôm sát lấy thân hình thon thả, lớp ren mỏng manh lộ ra xương quai xanh mịn màng và một phần bầu ngực căng tròn, khiến cô đỏ mặt khi nghĩ đến đêm nay. Bạn cùng phòng – giờ đã là phù dâu – cười khúc khích: “Cậu đẹp quá, Thanh Khải chắc chắn sẽ không nhịn nổi đâu.”
Tương Linh cắn môi, tim đập thình thịch. Đêm qua, sau tiệc độc thân, anh đã ghen tuông với cô bạn gái cũ, kéo cô vào phòng và thao đến kiệt sức, dương vật thô to đâm rút không ngừng nghỉ, khiến dâm thủy cô chảy lênh láng. “Em là của anh… Chỉ của anh thôi…” Giọng anh khàn khàn vẫn còn văng vẳng bên tai, khiến hạ bộ cô giờ đây lại hơi ướt át dưới lớp váy lót ren mỏng.
Lễ cưới bắt đầu khi mặt trời lên cao. Lâm Thanh Khải đứng ở cuối lối đi, vest đen ôm sát thân hình cao lớn, mái tóc đen nhánh được chải gọn, đôi mắt sâu thẳm nhìn cô không chớp. Khi Tương Linh bước đến, tay cầm bó hoa lily trắng, anh vươn tay đón, ngón tay siết nhẹ eo cô qua lớp váy, thì thầm: “Em đẹp quá… Anh muốn cưới em ngay từ lần đầu gặp.” Cô đỏ mặt, bàn tay run run đặt vào tay anh.
Vị mục sư già bắt đầu nghi thức, giọng trầm ấm vang vọng: “Hôm nay, chúng ta chứng kiến tình yêu của Lâm Thanh Khải và Tương Linh. Họ đã vượt qua bao sóng gió, từ những hiểu lầm ban đầu đến sự gắn kết sâu sắc…” Khách khứa vỗ tay, Lâm Sơ ngồi ở hàng ghế đầu, khuôn mặt đã bớt ghen tị sau khi anh em hòa giải, chỉ khẽ mỉm cười chúc phúc. Bố mẹ Tương Linh lau nước mắt, mẹ cô thì thầm: “Con gái mẹ hạnh phúc rồi.”
Đến phần lời thề, Lâm Thanh Khải nhìn thẳng vào mắt cô, giọng trầm thấp đầy xúc động: “Tương Linh, từ ngày anh gặp em ở hành lang trường, ánh mắt em đã khắc sâu vào tim anh. Anh hứa sẽ yêu em, che chở em, và mỗi đêm sẽ ôm em vào lòng, để em cảm nhận anh yêu em đến nhường nào. Dù giàu sang hay nghèo khó, anh sẽ là người đàn ông của em mãi mãi.” Tương Linh nghẹn ngào, nước mắt lăn dài: “Thanh Khải… Em yêu anh từ cái nhìn đầu tiên. Anh là ánh trăng trong veo của em, là cơn bão dục vọng khiến em mê muội. Em hứa sẽ bên anh, trao hết thân xác và trái tim, để chúng ta cùng nhau xây dựng tổ ấm.”
Họ trao nhẫn, nụ hôn đầu tiên của vợ chồng khiến mọi người reo hò. Môi anh ấm nóng, lưỡi quấn lấy lưỡi cô, mút nhẹ khiến cô run rẩy, hạ bộ lại co thắt. “Tối nay… anh sẽ không tha cho em,” anh thì thầm bên tai, hơi thở phả vào vành tai nhạy cảm.
Bữa tiệc kéo dài đến chiều, khi khách khứa ra về, Lâm Thanh Khải bế cô lên phòng suite honeymoon, cánh cửa đóng sầm lại. Ánh nến lung linh, giường kingsize trải ga trắng muốt, mùi hoa hồng thoang thoảng. Anh đặt cô xuống, đôi mắt tối sầm dục vọng: “Vợ yêu… Cuối cùng em cũng là của chồng.” Tương Linh đỏ mặt, tay run run cởi nút áo vest anh: “Chồng… Em cũng muốn anh…”
Anh hôn cô cuồng nhiệt, lưỡi cuốn lấy lưỡi cô, tay lướt xuống kéo khóa váy cưới, lớp ren rơi xuống để lộ thân thể trần trụi chỉ còn bra và quần lót ren trắng. “Em đẹp quá… Ngực em căng tròn thế này…” Anh ngậm lấy một bên nhũ hoa qua lớp vải mỏng, mút mạnh khiến núm vú cứng lại, tay kia xoa bóp bên còn lại, ngón cái ấn ấn đầu vú hồng hào. Tương Linh ưỡn người: “A… Chồng… Nhẹ thôi… Em… em nhạy cảm…”
Anh cười khàn, cởi bra, hai bầu ngực trắng nõn bật ra, anh cúi đầu liếm láp núm vú, lưỡi cuốn quanh, răng khẽ cắn nhẹ: “Tiểu dâm phụ… Vú em ngọt quá… Chồng liếm mãi không chán.” Tay anh luồn xuống quần lót, ngón tay chạm vào âm hộ đã ướt đẫm: “Ừm… Tiểu huyệt vợ yêu ướt rồi… Muốn chồng đâm vào không?” Cô gật đầu, hai chân dang rộng: “Muốn… Chồng… Đâm em đi…”
Lâm Thanh Khải cởi quần, dương vật thô to bật ra, quy đầu đỏ sẫm lấp lánh dịch nhờn. Anh kéo quần lót cô ra, đặt quy đầu cọ xát âm vật: “Chậm thôi… Đêm tân hôn phải nhẹ nhàng…” Anh đâm chậm rãi vào, âm đạo cô co bóp ôm sát côn thịt, dâm thủy chảy ra ướt đẫm gốc dương vật. “A… Chồng… Sâu quá… Lấp đầy em rồi…” Tương Linh rên rỉ, tay ôm cổ anh.
Anh rút ra chầm chậm, rồi đẩy vào sâu, quy đầu chạm tử cung: “Vợ… Em chặt quá… Chồng yêu tiểu huyệt này…” Họ làm tình nhẹ nhàng, anh hôn khắp cơ thể cô, tay vuốt ve eo thon, mông tròn. Cao trào đến từ từ, Tương Linh run rẩy: “Chồng… Em ra… A…” Dâm thủy phun ra, siết chặt dương vật anh. Nhưng anh chưa dừng, tăng nhịp độ, đâm rút mạnh bạo hơn: “Chồng cũng ra… Bắn vào trong em… Làm em mang thai con chồng…”
Anh đâm hung hãn, mỗi cái va chạm phát ra tiếng “bạch bạch” dâm mỹ, tay bóp mông cô, kéo sát vào. Tương Linh hét lên khoái lạc: “Mạnh nữa… Thao em đi chồng… Em là của anh…” Cao trào thứ hai ập đến, anh rống lớn, tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào tử cung cô, lấp đầy âm đạo đến tràn ra. Họ ôm nhau thở dốc, anh thì thầm: “Yêu em… Vợ yêu… Mai chúng ta đi tuần trăng mật, anh sẽ làm em sướng hơn nữa.”
Tương Linh mỉm cười, tựa vào ngực anh, hạnh phúc tràn đầy. Đêm tân hôn chỉ mới bắt đầu, và cô biết, hành trình tình ái của họ sẽ còn dài dằng dặc, đầy những khoái lạc dâm đãng.

Bình luận

Để lại bình luận