Chương 86

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 86

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Em quá đáng?” Hắn cười nhạt, một nụ cười không giống hắn mọi ngày, mang theo tổn thương và phẫn nộ. “Chị lúc nào cũng bình tĩnh như vậy. Chị luôn ở thế chủ động. Chị nói không công khai, em liền không công khai. Chị không cho em đến bệnh viện, em liền không đến. Chị đi gặp tình cũ, em cũng chỉ có thể tự mình tức giận. Trì Dao, chị có công bằng với em không?”

“Chị không muốn nói chuyện với em lúc này.” Cô đứng dậy định bỏ đi.

“Chị lại muốn trốn,” hắn giữ tay cô lại, sức lực mạnh đến mức làm cô đau. “Chị sợ phải đối mặt, hay là vì chị bị em nói trúng tim đen?”

Sự kiên nhẫn của Trì Dao vỡ tan. Nửa tháng chiến tranh lạnh, cộng thêm sự mệt mỏi ở bệnh viện, và giờ là sự chất vấn vô lý của hắn.

“Đúng!” Cô gào lên, “Chị chính là đang dao động! Chị chính là đang so sánh! Em vừa lòng chưa?”

Giang Diễm sững sờ. Bàn tay đang giữ cô buông lỏng.

Trì Dao nhìn vẻ mặt trắng bệch của hắn, cơn giận bỗng chốc xẹp xuống, thay bằng một nỗi mệt mỏi rã rời. Cô đang làm cái gì thế này?

“Không phải…”

“Em biết mà,” hắn lùi lại một bước, giọng nói tan vỡ. “Em biết chị…”

“Trì Thừa lười muốn chết…”

Cô thấy mình thật tàn nhẫn. Cô bước tới, nhưng hắn lại lùi.

“Giang Diễm, em nghe chị nói đã!”

“Nói cái gì nữa? Nói rằng chị vẫn luôn coi em là đứa trẻ, chơi chán rồi sẽ vứt đi?”

“Em điên rồi!” Trì Dao không biết lấy sức lực từ đâu, cô lao tới, tóm lấy cổ áo hắn, đẩy hắn vào tường. “Em nghe cho rõ đây! Chị không có dao động! Chị không có so sánh! Chị chỉ là… Chị chỉ là mệt mỏi! Chị mệt mỏi vì phải liên tục giải thích, mệt mỏi vì sự ghen tuông vô cớ của em!”

Cô kiễng chân, nhìn thẳng vào mắt hắn, khoảng cách của họ chỉ còn tính bằng milimet.

“Em muốn biết sự thật đúng không?” cô thở dốc, “Sự thật là chị yêu em! Em nghe rõ chưa? Chị yêu em! Yêu cái thằng nhóc cứng đầu, ấu trĩ, thích ghen tuông vớ vẩn là em đây này! Em vừa lòng chưa?”

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Chỉ còn lại tiếng thở dốc của hai người.

Đồng tử Giang Diễm co rút lại. Hắn nhìn cô chằm chằm, như thể muốn xuyên thấu linh hồn cô. Hồi lâu sau, hắn khàn giọng:

“Chứng minh đi.”

“Cái gì?”

“Chứng minh cho em thấy đi, Trì Dao.”

Không đợi cô phản ứng, hắn cúi đầu, ngấu nghiến lấy môi cô. Nụ hôn này không phải là một nụ hôn, nó là một sự trừng phạt, một sự xác nhận, một sự chiếm đoạt.

Hắn lột phăng chiếc áo thun trên người cô. Bàn tay thô ráp của hắn siết chặt bầu ngực căng tròn. Trì Dao run rẩy, nhưng không đẩy hắn ra.

Cô vòng tay qua cổ hắn, đáp trả nụ hôn một cách điên cuồng không kém.

Giang Diễm bế thốc cô lên, không phải về phòng ngủ. Hắn đá văng cánh cửa phòng để quần áo.

Trong không gian chật hẹp, mùi vải vóc và hương thơm của cô hòa quyện. Hắn ghim cô vào cánh cửa tủ. Tấm gương soi toàn thân bên cạnh phản chiếu lại toàn bộ cảnh tượng trần trụi và điên cuồng của hai người.

Bình luận

Để lại bình luận