Chương 87

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 87

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

“Thả lỏng đi em.”

Viên ngọc nhỏ trở lên sưng cứng nhô lên dưới sự ngoáy móc của anh, dục vọng dâng lên ở bụng dưới của cô giống như một cơn thủy triều dữ dội, nhấn chìm tất cả lý trí và sự xấu hổ trong im lặng.

“Ngứa chết mất……” Cô ngẩng đầu hét lên, bất chấp nắm lấy cánh tay anh: “Anh trai à, giúp em với….”

“Được.”

Để giúp cô, anh bắt đầu di chuyển thật mạnh, âm đạo mềm kéo căng đến mức tối đa, khi dương vật ra vào liên tục, thịt mềm đỏ tươi kèm theo nước dâm chảy xuống.

Khoái cảm hoang dã ập đến với cô, sâu trong cô đau sưng tấy, gào thét muốn được làm nhiều và nhanh hơn.

Cô bị anh làm đến mức ngực đung đưa dữ dội, bối rối nhìn lại.

“Nhanh lên.” Cô rên rỉ nhẹ nhàng, gần như im lặng, “Làm em nhanh lên.”

Cố Quyết mím môi, đột nhiên bóp nắn ngực cô, áp sát vào người mình, da thịt va chạm phát ra âm thanh dữ dội.

Ngực trắng mềm như trào ra từ giữa ngón tay anh, bị anh nắn bóp thành nhiều hình dạng.

Bùi Gia Mạt bị làm đến mức chân mềm nhũn, ngực cô lắc lư dữ dội, cô gần như đứng không vững, chỉ có thể tựa vào anh, để anh điên cuồng đâm vào bên trong cô.

Cố Quyết thở dốc nặng nề, phần lớn dương vật kéo ra khỏi lỗ nhỏ chật hẹp, cánh tay gân guốc siết chặt cô, bắt đầu điên cuồng thâm nhập lần cuối.

Lúc cởi bao ra, tinh dịch chảy xuống trục cây to dài gớm ghiếc.

Bùi Gia Mạt đưa ra ra cầm lấy thứ đó, dùng đầu ngón tay thon dài vuốt ve quy đầu anh rồi hôn lên bờ vai và cánh tay trần trụi của anh.

Yết hầu Cố Quyết lăn lộn lên xuống.

Trở lại phòng ngủ. Dùng khăn giấy sạch lau đi những vết nước còn sót lại trên khuôn mặt và xương tai của cô.

Bùi Gia Mạt không nói gì.

Cô ngoan ngoãn nằm trên giường, không thể phân biệt được cảm xúc tốt hay xấu.

Mãi cho đến khi Cố Quyết tắt đèn đọc sách cuối cùng rồi ngủ bên cạnh cô, anh mới nghe thấy cô nói thầm: “Hôm nay em cư xử ở trước mặt mẹ anh tệ thật đấy.”

“Hả?” Cố Quyết nghiêng người ôm lấy người cô, “Làm sao vậy?”

Trong bóng tối, giọng cô nghèn nghẹn và nhẹ nhàng:

“Không gọi bác ấy là dì.”

“Thậm chí còn không cười với dì ấy.”

“Khi dì ấy đẩy cửa bước vào, trên tay em còn cầm điếu thuốc nữa.”

Một số điều không thể nhớ lại được.

Càng nghĩ về chuyện đó cô cảm thấy tồi tệ.

“Mẹ anh chắc hẳn có ấn tượng với em rất xấu.”

“Đâu có.” Cố Quyết mỉm cười, giọng nói ôn hòa trong bóng tối như này không thích hợp, “Mẹ anh cũng từng hút thuốc, trong khoa của bà ấy có 8 giáo sư đều là những người hút thuốc.”

“Chuyện đó khác mà.”

“Có gì khác nhau?” Anh vuốt ve mặt cô, “Bà ấy gần như không quản anh nhiều, cũng sẽ không vì những chuyện nhỏ nhặt này mà thay đổi thái độ với em đâu.”

Bùi Gia Mạt, người đang mặc chiếc áo phông đen bình thường nhất trong tủ quần áo của mình, người có hai chiếc khuyên ở tai vì tò mò, không hề cười, có thái độ kiêu ngạo và không bao giờ nói những điều tốt đẹp với bất kỳ ai, vẫn là người con gái anh yêu nhất trên đời này.

“Nhưng mà……”

“Không có nhưng.” Anh hiếm khi ngắt lời cô, trong đêm tối nhẹ nhàng hôn lên mặt cô: “Bà ấy chắc chắn rất thích em.”

Buổi sáng thức dậy, Cố Quyết ngồi trước máy tính.

Khi Bùi Gia Mạt bước tới, cô thấy anh đang mua một cây vợt tùy chỉnh trên trang web chính thức của Wilson.

“Anh muốn đổi vợt à?” Cô ôm anh từ phía sau, tựa cằm lên vai anh.

Anh quay lại, hôn lên khóe môi cô, kéo cô ngồi vào lòng mình, “Không, anh mua cho Lâm Dược, sắp đến sinh nhật cậu ấy rồi.”

“À” Cố Quyết chưa hề nói chuyện này, cô gần như quên mất Lâm Dược luôn rồi.

Hai mươi phút sau, sau khi tắt máy tính lại, Cố Quyết nhìn thấy Bùi Giai Mạt đang tựa vào ngực anh đọc sách, có lẽ đêm qua cô ngủ không ngon giấc, hàng mi rũ xuống in bóng lên sống mũi, hơi nóng mùa hè như thiêu đốt bị chặn bởi cửa sổ, chỉ còn lại âm thanh của những trang sách lặng lẽ lật trong không khí.

Bình luận (0)

Để lại bình luận