Chương 87

Tô Mật tỉnh dậy cảm nhận cả người nhức mỏi, bụng nhỏ còn căng trướng. Phải mất một lúc đầu óc cô gái nhỏ mới tỉnh táo trở lại.
Đây là đâu… đối diện với căn phòng xa lạ, Tô Mật sợ hãi muốn ngồi dậy nhưng bị người phía sau ôm chặt, cô gái nhỏ hoảng sợ quay đầu thấy gương mặt không thể quen thuộc hơn kia
Cả người trần trụi, khắp người toàn dấu vết hoan ái, phía dưới còn đang ngậm côn thịt nửa cứng nửa mềm, cho dù có ngốc cô cũng biết tối qua đã xảy ra chuyện gì.
Những hình ảnh diễn ra tối qua như thước phim quay chậm bắt đầu lờ mờ xuất hiện tɾong đầu Tô Mật, cô đang uống rượu thì anh xuất hiện bế cô đi, anh muốn thay quần áo cho cô rồi sau đó… Cô gái nhỏ xấu hổ không dám nhớ tiếp.
Nhìn khuôn mặt đẹp trai đang ngủ say, khóe mắt Tô Mật lại đỏ hoe, không được khóc cô gái nhỏ nghĩ thầm.
Dù sao hai người cũng đã chia tay nay lại chung giường, nghĩ sao cũng thấy xấu hổ, cô gái nhỏ muốn lặng lẽ rời đi, nhưng vừa ngồi dậy đã bị một cánh tay rắn chắc kéo lại đè xuống giường.
“Em muốn đi đâu?” Ánh mắt chim ưng sắc bén nhìn thật sâu vào người dưới thân, thực ra anh đã tỉnh ngủ từ khi cô ngọ nguậy tɾong ngực anh.
Tô Mật không sợ nhìn thẳng ánh mắt anh, nói rõ ràng từng chữ
“Tôi đi đâu là chuyện của tôi, không liên đến chú, chúng ta đã chia tay, mong chú từ sau hãy giữ khoảng cách với tôi ”
Cơn giận dữ bùng lên nhanh chóng, Trình Nhạc Huy ánh mắt tóe lửa, gằn từng chữ
“Giữ khoảng cách thế nào? Như thế này hả?” Vừa nói anh vừa đẩy côn thịt vào sâu tɾong hoa huyệt, bắt đầu đong đưa theo quy luật.
Trước sự ép buộc vô lý của người đàn ông, cô gái nhỏ ấm ức chảy nước mắt, cô mím môi cố gắng không để phát ra tiếng. Người lừa dối cô là anh, người đồng ý chia tay là anh, và bây giờ anh lại ép buộc cô như vậy…
Trình Nhạc Huy thấy hai hàng nước mắt chảy không ngừng, cô bé con một bộ dáng khóc uất ức vô cùng, cơn tức giận của anh như quả bóng bị xì hơi, vội vàng rút ra cự vật, lo lắng ôm bé con vào lòng dỗ dành
“Bảo bảo, không khóc là lỗi của chú…không khóc nữa nhé”
Người tɾong lòng anh không ngừng rơi nước mắt, không nói tiếng nào quay mặt đi. Người đàn ông sợ nhất là bộ dáng im lặng này của cô, thà cô đánh anh, mắng anh, anh còn thấy dễ chịu hơn.
“Bảo bối đừng khóc.”
Tô Mật đẩy anh ra muốn đứng dậy, bóng dáng hai người tɾong vườn hoa lóe lên tɾong đầu cô, cô không muốn cùng một chỗ với anh nữa
Trình Nhạc Huy ôm chặt thân thể mềm mại lại tɾong ngực.
“Được rồi, bảo bối nghe tôi nói đã được không? Đầu tiên là việc An An nấu cơm, khi tôi biết chuyện này đã nói với cô ấy không cần làm việc này, nhưng cô ấy nhất quyết làm, tôi cũng không tiện quản. Chiếc caravat cô ấy tặng, khi thấy chiếc caravat ấy tôi cũng bất ngờ, nhìn qua đã biết không hề rẻ, chắc chắn cô ấy đã phải tiết kiệm rất nhiều để mua nên tôi cảm thấy mình trân trọng món quà ấy. Còn về tình cảm của cô ấy tôi cũng đã lờ mờ nhận ra, nhưng tôi biết phải làm gì đây, cô bé ấy là con của bạn tôi, tôi đã hứa với người đó sẽ lo cho con gái cậu ấy.”
Trình Nhạc Huy nói một thôi một hồi mà cô bé con vẫn một mực im lặng.
“Tôi yêu em, tôi chưa hề có bất kì suy nghĩ gì khác với An An, có thể tôi một số việc tôi làm khiến em hiểu lầm nhưng tình cảm của tôi em phải là người rõ nhất chứ?”
“Vậy chú muốn lo cho chị ấy tới cuối đời? hơn nữa…” khi chú đã bắt đầu trân trọng món quà đó tức là chú đã bắt đầu để ý tới cô gái đó rồi, chú bất lực với tình cảm của chị ấy, vậy một ngày chị ấy khóc lóc trước mặt chú thì sao, chú vẫn bất lực sao?
Tô Mật đáy lòng chua xót quệt tay lau nước mắt trên mặt
“Dù sao cũng không liên quan gì tới tôi, chú muốn lo ra sao là chuyện của chú, cảm phiền tránh ra, tôi muốn về nhà ”
Trình Nhạc Huy cau mày, nhưng không muốn quan hệ hai người căng thẳng thêm nữa.
“Em muốn tôi phải làm sao, tôi đã giải thích với em rồi ” cô bé con sao lại bướng bỉnh không hiểu cho anh vậy?
“Tôi không nghe chú nói nữa, chúng ta đã chia tay rồi, xin chú hãy tự trọng.” cô gái nhỏ lạnh nhạt nói.
Người đàn ông buồn bực, nói cả một ngày trời cô vẫn không hiểu cho anh, vẫn nghi ngờ anh. Anh đã bao giờ chịu hạ mình như vậy đâu, cảm thấy lòng tự tôn bị tổn thươռg, anh buông tay để cô rời khỏi căn phòng.

Bình luận

Để lại bình luận