Chương 87

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 87

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Dư Vị Ngọt Ngào Và Bà Chị “Trinh Tiết”
Sáng hôm sau, Phó Nhàn Linh ngủ li bì đến tận trưa. Lúc cô tỉnh dậy, cả người như bị xe tải cán qua, đặc biệt là phần eo và hai bên đùi, đau nhức rã rời. Cô vịn tường, hai chân run run lết vào phòng tắm.
Chuông cửa vang lên inh ỏi. Khỏi cần đoán cũng biết là Thôi Hiểu.
Phó Nhàn Linh vừa mở cửa, Thôi Hiểu đã xông vào như một cơn lốc, trên tay là hai túi đồ ăn sáng bốc khói.
“Mẹ kiếp, gọi cho cậu tám chục cuộc không nghe máy! Tớ còn tưởng cậu bị cún con đụ chết trên giường rồi!”
Thôi Hiểu vừa nói vừa liếc nhìn Phó Nhàn Linh từ trên xuống dưới, rồi ánh mắt dừng lại ở tướng đi hai hàng của cô, cười một cách bỉ ổi: “Nhìn cái tướng đi của cậu kìa. Hai chân run như cầy sấy. Tối qua ‘chiến đấu’ kịch liệt lắm hả?”
Phó Nhàn Linh đỏ mặt, ném cái gối vào người cô nàng. “Cậu im đi! Ăn sáng không?”
“Ăn! Đói chết đi được.” Thôi Hiểu ngồi phịch xuống sofa, bỗng “Ui” lên một tiếng. Cô nàng đưa tay sờ sờ mặt ghế.
“Cái gì đây… ướt ướt…” Thôi Hiểu đưa ngón tay lên mũi ngửi. “Mùi gì quen quen… À… Mùi dâm thủy của cậu với tinh dịch của cún con!”
Phó Nhàn Linh xấu hổ đến mức muốn tìm cái lỗ chui xuống. “Thôi Hiểu! Cậu có thôi đi không!”
“Ha ha ha!” Thôi Hiểu cười ngặt nghẽo. “Ghê thật, chiến trường ác liệt quá. Tối qua mấy hiệp?”
Phó Nhàn Linh lườm cô nàng, đi vào bếp rót nước. “Cậu tới đây chỉ để hỏi cái này thôi à?”
“Không.” Thôi Hiểu nghiêm túc trở lại, cầm một cái bánh bao nhai nhồm nhoàm. “Tớ nghe nói cậu xong thủ tục rồi. Sao, cảm giác thế nào?”
Phó Nhàn Linh dựa vào cửa bếp, mỉm cười nhẹ nhõm. “Rất tốt. Giống như trút được gánh nặng ngàn cân.”
“Tốt!” Thôi Hiểu giơ ngón tay cái. “Loại đàn ông cặn bã đó, bỏ là đúng! Cậu xứng đáng với người tốt hơn. Giống như… cún con nhà cậu chẳng hạn.”
Cô nàng nháy mắt: “Nói thật đi, có phải cậu ly hôn xong là để danh chính ngôn thuận ở bên cậu ta không?”
“Không phải.” Phó Nhàn Linh lắc đầu, nhưng vành tai đã đỏ ửng. “Chỉ là… mọi thứ đúng thời điểm thôi.”
“Thời điểm cái con khỉ!” Thôi Hiểu bĩu môi. “Rõ ràng là cậu bị xuân dược của thằng nhóc đó mê hoặc rồi. Nhìn cái mặt phè phỡn ngập trong tình yêu này là biết. Mà công nhận, cún con nhà cậu ‘kỹ thuật’ tốt thật, nhìn cậu được tưới tắm đến mơn mởn ra thế này cơ mà.”
Phó Nhàn Linh lười cãi với cô nàng. Cô ngồi xuống, bắt đầu ăn sáng.
“Mà này,” Thôi Hiểu chợt nhớ ra, “Cậu định nói với ba mẹ cậu chuyện của Vu Hướng Tây thế nào? Dù gì cậu ta cũng nhỏ hơn cậu mấy tuổi.”
“Từ từ rồi tính.” Phó Nhàn Linh thở dài. “Tớ mới ly hôn, chưa muốn làm ba mẹ sốc thêm.”
“Cũng phải. Nhưng mà tớ ủng hộ cậu.” Thôi Hiểu vỗ vai cô. “Đời người ngắn ngủi, phải sống vì mình. Thằng chó Trương Tuyền Phong nó ngoại tình được, sao cậu lại không thể tìm hạnh phúc mới? Cậu đây còn đang tính đi tìm ‘hạnh phúc’ của tớ đây.”
“Lại là anh chàng ở nhà máy rượu à?” Phó Nhàn Linh cười.
“Chứ còn ai nữa!” Thôi Hiểu nghiến răng. “Tên Hồ Dương chết tiệt đó! Dám bơ bà! Lần này bà mà không đè được anh ta ra đụ, bà không mang họ Thôi!”
Phó Nhàn Linh bật cười: “Cậu nói cứ như cậu là đàn ông không bằng. Ai đè ai?”
“Tất nhiên là tớ đè anh ta!” Thôi Hiểu hùng hồn tuyên bố, nhưng rồi lại xịu mặt, “Nhưng mà… anh ta khỏe quá, sợ đè không nổi.”
Phó Nhàn Linh lắc đầu chịu thua. Cô bạn thân này của cô, miệng thì lúc nào cũng phóng khoáng, tự xưng là “trinh tiết liệt nữ” vì chỉ ngủ với người mình thích, nhưng thực chất vẫn là một con thỏ giấy trong tình yêu.

Bình luận

Để lại bình luận