Chương 87

Sáng sớm ngày thứ hai sau đám cưới, máy bay hạ cánh xuống hòn đảo Bali xinh đẹp, nơi mà Lâm Thanh Khải đã bí mật đặt villa riêng biệt bên bờ biển, chỉ có tiếng sóng vỗ và gió biển thì thầm. Tương Linh tựa đầu vào vai anh, mắt ngắm qua ô cửa sổ những hàng dừa xanh mướt và biển xanh ngắt, lòng tràn đầy hạnh phúc xen lẫn hồi hộp. Đêm tân hôn hôm qua, anh đã làm cô kiệt sức với những lần đâm rút không ngừng, tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào tử cung, khiến cô mơ màng cả đêm. Giờ đây, ngồi trên xe jeep địa phương lao vun vút qua con đường ven biển, tay anh đặt lên đùi cô, vuốt ve nhẹ nhàng qua lớp váy mỏng: “Vợ yêu, em mệt không? Anh sẽ massage cho em tối nay.”
Tương Linh đỏ mặt, nhớ đến bàn tay thô ráp của anh xoa bóp ngực cô, khiến núm vú cứng ngắc: “Chồng… Đừng trêu em nữa. Em… em vẫn còn đau dưới đấy.” Anh cười khàn, ngón tay lướt sát mép quần lót: “Tiểu huyệt của em nhạy cảm thế, mới đâm vài lần đã ướt át. Chờ đến biển, anh sẽ làm em quên hết mỏi mệt.” Cô cắn môi, hạ bộ lại co thắt, dâm thủy rỉ ra thấm ướt lớp vải mỏng.
Villa của họ là một thiên đường riêng tư: hồ bơi vô cực nhìn ra biển, sân thượng với giường treo, và lối đi riêng dẫn thẳng ra bãi cát trắng mịn. Vừa bước vào, Lâm Thanh Khải đã bế cô lên, hôn ngấu nghiến: “Em mặc bikini đi, anh muốn ngắm vợ yêu tắm biển.” Tương Linh thay bộ bikini đỏ rực, lớp vải mỏng ôm sát bầu ngực căng tròn và mông cong vút, khiến anh nuốt nước bọt: “Em… em quyến rũ quá. Anh cứng rồi đây này.” Cô cười e thẹn, kéo anh ra bãi biển lúc hoàng hôn buông xuống, sóng vỗ nhẹ nhàng, không một bóng người.
Họ dạo bước chân trần trên cát ấm, tay trong tay, gió biển mặn mòi thổi tung tóc cô. Lâm Thanh Khải dừng lại, ôm cô từ phía sau, cằm tựa vai: “Tương Linh, anh yêu em. Cưới em là quyết định đúng đắn nhất đời anh.” Cô quay lại, hôn nhẹ môi anh: “Em cũng yêu chồng… Yêu đến mức muốn trao hết cho anh.” Nụ hôn sâu dần, lưỡi anh quấn lấy lưỡi cô, mút lấy nước miếng ngọt ngào. Tay anh luồn vào bikini, xoa bóp ngực cô: “Vú em cứng núm rồi… Tiểu dâm phụ, biển này chỉ có hai ta, để anh liếm em nhé?”
Không chờ cô đáp, anh kéo dây bikini, hai bầu ngực trắng nõn bật ra dưới ánh chiều tà. Anh cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa, lưỡi cuốn quanh núm vú hồng hào, mút mạnh “chụt chụt” khiến cô ưỡn người: “A… Chồng… Ngoài trời… Sẽ có người thấy…” Anh cười: “Không ai cả, chỉ gió biển chứng kiến thôi. Em rên đi, anh thích nghe.” Tay kia anh luồn xuống dưới, kéo bikini che âm hộ sang một bên, ngón tay chạm vào khe thịt ướt át: “Ừm… Dâm thủy chảy rồi… Tiểu huyệt vợ yêu há miệng chờ anh hả?”
Tương Linh run rẩy, hai tay ôm đầu anh, ép sát ngực vào miệng: “Chồng… Liếm em… Em ngứa quá…” Anh quỳ xuống cát, đẩy cô ngồi lên một tảng đá phẳng, hai chân dang rộng. Mặt anh chôn vào giữa đùi, lưỡi liếm láp âm vật sưng mọng, cuốn quanh hạt đậu nhỏ: “Ngọt quá… Dâm thủy em mặn mòi như biển…” Lưỡi anh đâm vào âm đạo, móc nhẹ thành thịt non mềm, hút lấy dòng nước trong suốt. Cô rên lớn: “A… Sâu nữa… Lưỡi chồng… Thao em đi…” Cao trào đầu tiên ập đến, dâm thủy phun ra ồ ạt, hòa lẫn với nước biển liếm láp quanh chân cô.
Lâm Thanh Khải đứng dậy, cởi quần bơi, dương vật thô to bật ra, quy đầu đỏ sẫm lấp lánh dịch nhờn. Anh kéo cô đứng lên, quay lưng lại, tay vịn tảng đá: “Từ phía sau nhé… Anh muốn đâm sâu vào em trước biển.” Cô gật đầu, mông ưỡn ra mời gọi. Quy đầu cọ xát khe thịt, rồi anh đâm một cái mạnh bạo, toàn bộ côn thịt lọt vào âm đạo chặt khít: “A… Vợ… Em siết anh chặt quá… Thao em… Thao tiểu huyệt dâm đãng này…” Anh rút ra nhanh, đâm vào sâu, mỗi cái va chạm phát ra tiếng “bạch bạch” lẫn với sóng vỗ.
Tương Linh hét khoái lạc: “Chồng… Mạnh nữa… Đâm thủng em đi… Em là của anh…” Tay anh vòng ra trước, xoa bóp âm vật, ngón cái ấn ấn hạt đậu: “Ra đi… Bắn dâm thủy ra biển… Để sóng cuốn đi dục vọng của em.” Cao trào thứ hai khiến cô co giật, âm đạo siết chặt dương vật anh, dâm thủy phun ra nhỏ giọt xuống cát. Anh chưa dừng, đâm rút hung hãn hơn, tay bóp mông cô: “Chồng bắn vào… Lấp đầy em… Mang thai con chồng đi…” Tinh dịch nóng hổi bắn sâu, tràn ra hòa với dâm thủy, nhỏ xuống biển xanh.
Họ ngã xuống cát, ôm nhau thở dốc, nước biển dâng lên liếm láp hạ bộ ướt át. Nhưng dục vọng chưa nguôi, Lâm Thanh Khải lật cô nằm ngửa, hai chân vác vai: “Round nữa nhé… Trong nước biển…” Anh kéo cô ra mép nước, sóng vỗ vào người, dương vật lại cứng ngắc đâm vào: “Mát lạnh… Nhưng tiểu huyệt em nóng bỏng quá…” Họ làm tình giữa biển, sóng đẩy đưa nhịp điệu, anh đâm chậm rãi rồi nhanh dần, tay mút ngực cô: “Vú em nảy nở… Chồng cắn dấu nhé…” Răng anh khẽ cắn núm vú, lưỡi liếm láp, khiến cô rên rỉ không ngừng.
Cao trào thứ ba đến dữ dội, Tương Linh quặp chặt chân quanh hông anh: “Chồng… Em chết mất… Sướng quá…” Dâm thủy phun ra lẫn với nước biển mặn, anh bắn tinh lần nữa, lấp đầy cô đến tràn. Họ nằm đó, dưới bầu trời sao lấp lánh, anh thì thầm: “Tuần trăng mật này, anh sẽ làm em sướng mỗi đêm… Yêu em, vợ yêu.” Tương Linh mỉm cười, hôn anh: “Em cũng vậy… Mãi mãi bên chồng.” Biển thì thầm lời yêu, và hành trình dâm đãng của họ chỉ mới bắt đầu.

Bình luận

Để lại bình luận