Chương 87

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 87

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

: Cơn Đau Ngọt Ngào Và Sự Ghen Tuông Mù Quáng
“Phập!”
“AAAAAA!”
Tiếng hét xé lòng của Ngôn Hi vang lên khi dương vật thô to, nóng rực như thanh sắt nung của Văn Sâm xuyên thủng cửa ngõ, cắm phập vào tận sâu bên trong cơ thể cô.
Đã mấy ngày không làm tình, cộng với sự căng thẳng và sợ hãi, tiểu huyệt của cô co rút chặt chẽ. Cú xâm nhập thô bạo, không chút thương hoa tiếc ngọc này khiến cô đau đớn như bị xé đôi. Cảm giác đau rát lấn át mọi khoái cảm.
Văn Sâm cũng không dễ chịu gì. Vách thịt cô siết chặt lấy cậu như gọng kìm, nghiền ép cậu đến phát đau. Nhưng chính sự chật chội, khó khăn đó lại càng kích thích thú tính trong người cậu.
“Mẹ kiếp! Chặt quá! Mấy ngày nay chị nhịn thèm đến mức này sao? Thả lỏng ra! Muốn kẹp đứt em à?” Cậu gầm gừ, mồ hôi túa ra trên trán.
“Đi ra… Đau quá… Ô ô… Căng quá… Rách mất rồi…” Ngôn Hi khóc lóc, vặn vẹo thân mình cố đẩy cậu ra.
Nhưng Văn Sâm không cho cô cơ hội. Cậu giữ chặt hông cô, bắt đầu di chuyển. Ban đầu còn khó khăn, nhưng nhờ dịch thủy của cô và sự kiên trì đầy bạo lực của cậu, con đường dần được khai thông. Những cú thúc của cậu ngày càng nhanh, càng mạnh, càng sâu.
“Bạch! Bạch! Bạch!”
Tiếng va chạm xác thịt vang lên dồn dập, thô tục và đầy kích thích trong căn phòng kín.
“A a a… Đừng… Chậm lại… Nhẹ chút… Văn Sâm… Ba ba ơi… Con đau…”
Khi cơn đau qua đi, khoái cảm quen thuộc bắt đầu len lỏi trở lại. Cơ thể Ngôn Hi, vốn đã bị Văn Sâm “huấn luyện” thuần thục, nhanh chóng thích nghi và bắt đầu hưởng ứng. Những tiếng kêu đau đớn dần chuyển thành tiếng rên rỉ nghẹn ngào, dâm mĩ.
“Nghe xem, chị kêu sướng tai chưa kìa.” Văn Sâm cười gằn, cúi xuống cắn vào vành tai cô. “Không phải chị nói chị thích chơi sao? Không phải chị chê em trẻ con sao? Hôm nay ông đây sẽ cho chị biết thế nào là đàn ông thực thụ! Để xem cái gã già khú đế kia hay thằng ẻo lả Trần Từ Thuật có làm chị sướng được như thế này không!”
Nhắc đến tên những người đàn ông khác, cơn ghen tuông của Văn Sâm lại bùng lên dữ dội. Cậu như muốn trút hết mọi uất ức vào những cú thúc này. Cậu muốn xóa sạch mọi dấu vết, mọi suy nghĩ về kẻ khác trong đầu cô.
“Chị thích ai? Hả? Thích lão giáo sư đó à? Hay là thích bạn trai của bạn thân?”
“Đê tiện! Đã ngủ với em trai bạn thân còn tơ tưởng đến bạn trai của cô ấy! Chị rốt cuộc đói khát đến mức nào hả?”
“Không… không có… Tôi không thích họ… A a a… Quá sâu… Chạm đến tử cung rồi… A…”
Ngôn Hi bị những lời buộc tội vô căn cứ của cậu làm cho tổn thương sâu sắc. Nhưng cơ thể cô lại đang phản bội cô, đang run rẩy đón nhận từng đợt công kích của cậu, đang co bóp chào mời cậu vào sâu hơn nữa.
“Chị nói dối! Ánh mắt chị nhìn họ… chị cười với họ… Chị chưa bao giờ cười với em như thế!” Văn Sâm ghen tuông đến mờ mắt. Cậu nắm lấy tóc cô, kéo ngược ra sau, ép cô phải ngửa cổ lên, đón nhận nụ hôn cuồng loạn của cậu.
“Bọn họ có cái ‘cây gậy’ to như em không? Có khỏe như em không? Có làm chị bắn nước tung tóe như em không? Hả?”
“Ô ô… Không… Chỉ có cậu… Chỉ có ba ba… A a a…”
Dưới sự tra tấn vừa đau đớn vừa khoái lạc, Ngôn Hi hoàn toàn mất đi lý trí. Cô chỉ biết bám víu lấy cậu, van xin cậu, gọi cậu bằng những cái tên xấu hổ nhất mà cậu muốn nghe.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận