Chương 88

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 88

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Pi pi pi…”
Cố Thiển Thiền bị đánh thức bởi tiếng chim đang hót líu lo. Một buổi sáng ấm áp, những tia nắng mặt trời chiếu chiếu vào mặt cô, lông mi cô khẽ rung, nhẹ nhàng mở mắt ra.
Bởi vì tối hôm qua cô đã ngủ ở trong vườn hoa nên khi vừa mở mắt ra Cố Thiển Thiền liền nhìn thấy một khu vườn tuyệt đẹp tràn ngập ánh nắng ban mai. Không còn cảm giác gò bó, bí bách do căn phòng mang lại nên tâm trạng của cô cũng thoải mái hơn nhiều.
“Chào buổi sáng” Trịnh Trúc Nghĩa một lần nữa nở nụ cười dịu dàng nhưng khuôn mặt vẫn toát lên vẻ lạnh lùng. Cố Thiển Thiền ngơ ngác nhìn anh, trong chốc lát cô còn tưởng chính mình đang nằm mơ.
Trịnh Trúc Nghĩa thế nào lại thay đổi sắc mặt ?
“Hôm nay thời tiết không tồi, Thiển Thiền có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?” Thấy Cố Thiển Thiền cứ ngơ ngẩn nhìn mình Trịnh Trúc Nghĩa cũng không giải thích gì. Chỉ nhàn nhạt nói.
Nghe vậy, Cố Thiển Thiền đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn anh.
Đi ra ngoài? Vì lần trước cô chạy trốn thất bại, Cố Thiển Thiển căn bản không dám nhắc tới việc rời đi nữa, không phải cô không muốn mà là không dám trốn đi nữa. Hơn nữa, Trịnh Trúc Nghĩa đã rất tức giận về việc cô dám trốn đi, cô còn tưởng rằng anh sẽ không bao giờ để cô ra ngoài nữa. Hay lần này là một cám dỗ khác? Chỉ cần cô đáp ứng thôi thì sẽ bị đối xử tệ hơn nữa phải không ?
“Chỉ cần Thiển Thiển ngoan ngoãn anh sẽ đáp ứng tất cả yêu cầu của em.” Thấy cô đang do dự Trịnh Trúc Nghĩa tiếp tục ôn nhu cổ vũ cô.
Cố Thiển Thiền lắc lắc đầu. Cô thực sự sợ hãi. Lúc trước khi cô chuẩn bị rời đi thành công, Trịnh Trúc Nghĩa lại đột nhiên xuất hiện, hơn nữa người đưa cô đi là chính là cha anh. Ngay cả cha anh cũng không thể kiểm soát anh, cô thật sự không thể tưởng tượng được còn có ai khác có thể kiểm soát Trịnh Trúc Nghĩa.
“Được. Nếu Thiển Thiền không muốn ra ngoài đi dạo, vậy chúng ta không đi nữa”. Đôi mắt đen láy của Trịnh Trúc Nghĩa lấp lánh, anh thấy rõ sự hoảng loạn của cô gái bé nhỏ, vì vậy anh cũng không tiếp tục đề tài này nữa.
Cố Thiển Thiền ôm đầu gối, chăm chú nhìn những bông sen trong ao. Trịnh Trúc Nghĩa đã đặt cho cô một chiếc bàn nhỏ ở trong vườn nhưng Cố Thiển Thiền căn bản không có tinh thần để đọc sách. Cho dù bây giờ Trịnh Trúc Nghĩa không nhốt cô trong căn phòng tối tăm, cho dù anh khôn lộ ra vẻ mặt khủng bố kia, nhưng cô vẫn không thể ngừng sợ hãi.
Cô nghĩ rằng Trịnh Trúc Nghĩa sẽ không thực sự làm tổn thương cô. Cô cho rằng mình vẫn có chút quyền chủ động trong chuyện này, nhưng sự thật chứng minh, Trịnh Trúc Nghĩa không chơi bài theo lẽ thường, cô dường như là một trong những món đồ chơi của anh, tùy ý anh đùa bỡn.
Cố Thiển Thiền không muốn thừa nhận điều đó. Cô sợ hãi đến mức sau khi đi loanh quanh một lúc mới phát hiện ra rằng Trịnh Trúc Nghĩa căn bản không thích mình chút nào. Cô thực sự không bình thường, cô biết rằng phản ứng của một người bình thường thì phải nên tránh xa con người đáng sợ này càng xa càng tốt, thậm chí còn hướng anh đòi lại công đạo. Nhưng sâu thẳm trong trái tim cô, cô rất không muốn bị những tổn thương ấy làm tổn thương bản thân mình. So với Trịnh Trúc Nghĩa, Cố Thiển Thiền càng sợ hãi về nội tâm bất thường của mình hơn.
*
Trịnh Trúc Nghĩa sẽ không biết những suy nghĩ thầm kín trong lòng cô. Cho dù anh có hiểu rõ Cố Thiển Thiền nhiều hơn đi chăng nữa, nhưng ở phương diện tình cảm anh không có chút sự tự tin nào, bằng không anh cũng sẽ không đi vào con đường cực đoan này.
Kì nghỉ đã trôi qua hơn phân nửa, mối quan hệ giữa anh và Cố Thiển Thiền càng ngày càng trở nên tồi tệ hơn. Ngòi nổ là Cố Thiển Thiền đã mất kiểm soát cố gắng chạy trốn vào đêm đó. Cũng có thể nói rằng ngòi nổ chính là cha của anh.
Anh đã từng rất hận người đàn ông đó. Bây giờ anh cũng được coi là đi trên cùng một con đường với người đàn ông đó. Có lẽ, có một gen cố chấp trong gia tộc của anh. Người đàn ông kia cũng rất thích khống chế người nhà của mình, và anh cũng không ngoại lệ. Sự cố chấp đến mức khủng khϊếp về những đồ vật mà mình thích. Thậm chí, thà rằng phá bỏ bằng bất cứ giá nào cũng phải có được.
Điều khiến anh tức giận không chỉ là sự lừa dối luôn muốn bỏ trốn của Cố Thiển Thiền, mà càng tức giận hơn là cô tùy ý tin tưởng người khác. Người được gọi là cha của anh luôn luôn máu lạnh với người ngoài, nếu lần đó thực sự anh bị bắt đi, anh không dám tưởng tượng rằng người con gái anh yêu sẽ bị tổn thương như thế nào.
Mặc kệ dù có xảy ra chuyện gì đi chăng nữa, anh cũng sẽ không buông tay.

Bình luận

Để lại bình luận