Chương 88

Từ Ngộ Vãn tốt nghiệp vào mùa hè.
Ngày cô tốt nghiệp, cả Giang Trầm và lão Từ đều đến với cô.
Giang Trầm tới thì Từ Ngộ Vãn cũng không ngạc nhiên gì, bởi vì nếu anh không tới thì Từ Ngộ Vãn chắc chắn sẽ làm loạn lên. Cô chỉ không ngờ người bận trăm công nghìn việc như lão Từ cũng dành thời gian đến đây.
Từ Ngộ Vãn nhìn cha mình, vẻ mặt thắc mắc: “Sao cha lại đến?”
Lão Từ tức giận hừ một tiếng: “Đúng là đồ không có lương tâm, làm sao? Con không chào đón cha đến à? Chỉ chào đón anh trai con thôi? Đây là nhà con à? Cha muốn tới thì tới.”
Ha ha, tính tình giống hệt cô.
Từ Ngộ Vãn nắm chặt tay Giang Trầm, mười ngón tay đan vào nhau, bất đắc dĩ nói: “Được rồi được rồi, nơi này là nhà của cha, được chưa? Hoan nghênh cha già yêu quý của con.”
Lão Từ lại hừ một tiếng, nhét bó hoa vào tay cô: “Cầm lấy, anh trai con mua đấy, nhưng mà ngại nên bảo cha đưa cho con.”
Từ Ngộ Vãn nhận lấy bó hoa, dở khóc dở cười, sau đó ngẩng đầu hỏi Giang Trầm: “Anh mua à?”
“Không.” Giang Trầm không chút do dự mà bán đứng lão Từ, giong nói mang theo ý cười: “Không phải anh mua.”
Từ Ngộ Vãn lập tức nhướn mày nhìn lão Từ, lão Từ cũng không ngờ Giang Trầm lại không cho mình chút mặt mũi nào như thế. Ông ho khan vài tiếng, sau đó nói muốn đi dạo một vòng, xem trường của Từ Ngộ Vãn thế nào.
Từ Ngộ Vãn mặc bộ đồ tốt nghiệp, nhìn theo bóng dáng lão từ rời đi, sau đó quay sang hỏi Giang Trầm: “Lão Từ mua hoa cho em, còn anh thì sao? Anh không tặng quà tốt nghiệp cho em à?”
Giang Trầm dịu dàng nhìn cô: “Em muốn cái gì?”
Từ Ngộ Vãn bất mãn: “Quà tặng thì anh phải tự nghĩ chứ, sao lại hỏi em muốn gì. Thôi được rồi, một nụ hôn cũng được.”
Trong mắt Giang Trầm ngập tràn ý cười, anh ôm lấy eo cô, cúi đầu hôn lên môi cô.
Bọn họ không kiêng rể gì cả, giữa ban ngày ban mặt mà trao cho nhau nụ hôn đẹp nhất. Bọn họ là người yêu của nhau.
Nhạc Khả nhìn thấy thì không nhịn được mà giơ điện thoại lên chụp, biến khoảnh khắc này trở thành vĩnh hằng.
Từ Ngộ Vãn nhìn thấy Nhạc Khả thì buông Giang Trầm ra: “Khả Khả đáng ghét, cậu dám chụp lén bọn tớ à?”
Nhạc Khả thản nhiên nói: “Đúng vậy, dù sao thì tớ cũng đã chụp rồi.”
Từ Ngộ Vãn híp mắt: “Được rồi, chụp thì chụp đi, nhưng mà lát nữa nhớ phải gửi ảnh cho tớ đấy.”
Sau đó, Từ Ngộ Vãn đột nhiên nhớ đến một chuyện: “Nhắc mới nhớ, anh trai, hai chúng ta hình như chưa chụp ảnh chung.”
Từ Ngộ Vãn muốn gì thì tất nhiên Giang Trầm sẽ không từ chối.
Từ Ngộ Vãn tìm khắp mọi chỗ, mãi vẫn không thấy chỗ nào tương xứng với vẻ đẹp của Giang Trầm. Cô nắm tay anh, lắc đầu: “Anh, hay là mình chụp ảnh cưới đi!”
Giang Trầm sửng sốt một chút, sau đó trái tim lập tức cảm thấy vô cùng ấm áp.
Anh ôm lấy cô, siết chặt lấy eo cô: “Tiểu Vãn, anh yêu em.”
Từ Ngộ Vãn cũng ôm chặt lấy anh: “Em cũng thế, Tiểu Vãn yêu anh trai nhất, Tiểu Vãn sẽ mãi mãi ở bên cạnh anh.”
Cả hai đều biết, sau này sẽ không còn bất cứ chuyện gì có thể tách rời bọn họ nữa.
Giang Trầm lập tức lên lịch với một studio ảnh cưới, ngày mai có thể lập tức tới chụp ảnh.
Từ Ngộ Vãn nhìn anh cất điện thoại đi thì nắm tay anh đi dạo quanh trường học của mình, muốn chia sẻ với anh mọi điều.
Mọi người đều nói mùa tốt nghiệp là mùa chia tay, nhưng thực ra không chỉ là mùa chia tay mà còn là mùa tỏ tình lãng mạn.
Từ Ngộ Vãn và Giang Trầm đi chơi ở bên ngoài một ngày, đến khi về nhà thì cô bỗng nhiên nhận được một tin nhắn.
Hai người ngồi xuống ghế, Từ Ngộ Vãn tựa vào lòng Giang Trầm, mở điện thoại ra đọc, cô lập tức phát hiện ra đây là một tin nhắn tỏ tình, người gửi tới chính là nam sinh hàng xóm của cô ở Manchester.
Từ Ngộ Vãn sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô chính là nhìn Giang Trầm.
Quả nhiên, Giang Trầm hơi nhướn mày lên, gương mặt lộ ra ý cười nhàn nhạt, giống hệt với nụ cười hôm anh tới Manchester tìm cô.
Quá khứ lại hiện lên trong đầu cô, Từ Ngộ Vãn không muốn anh phải trải qua những ngày tháng như thế nữa.
Từ ngữ trong tin nhắn vô cùng thâm tình, nhưng Từ Ngộ Vãn hoàn toàn không có chút cảm xúc nào. Cô ngồi ngay trước mặt Giang Trầm, nghiêm túc trả lời tin nhắn: “Cám ơn anh, nhưng tôi đã có người yêu rồi, tôi vô cùng vô cùng vô cùng yêu anh ấy. Tôi là người rất xấu tính, chỉ có bạn trai tôi mới có thể chịu đựng được tôi thôi. Một lần nữa cảm ơn anh, chúc anh sớm tìm được hạnh phúc của riêng mình.”
Gửi tin nhắn xong, cô lập tức bỏ điện thoại sang một bên, dạng chân ngồi lên đùi Giang Trầm.
Giang Trầm ôm lấy eo cô, không để cô ngã xuống.
Từ Ngộ Vãn cắn lên môi anh một cái: “Anh trai, dạo này em càng lúc càng muốn quấn lấy anh nhiều hơn, không nhìn thấy anh là em lập tức cảm thấy không vui.”
Cô cắn lên cằm anh: “Đều tại anh, ai bảo anh cứ chiều chuộng em quá mức.”
Giang Trầm để mặc cho cô cắn, trong mắt đều là vẻ ôn nhu: “Ừm.”
“Nhưng mà, em lại thích được anh cưng chiều, em thích được ỷ lại vào anh.”
Hai người lại đắm chìm trong những nụ hôn nồng nhiệt.
Cả hai đều dùng sức ôm chặt đối phương vào lòng, muốn đối phương dung nhập với thân thể mình, muốn giấu đi, nhưng đồng thời cũng muốn nói cho toàn thế giới biết.
Sau khi kết thúc nụ hôn, Từ Ngộ Vãn thở hổn hển: “Anh, đưa di động cho em.”
Giang Trầm không chút do dự, đưa điện thoại cho cô.
Điện thoại của anh không khóa, Từ Ngộ Vãn ấn ấn nghịch nghịch một lúc rồi lại trả lại cho anh, tiếp tục nhào lên người anh.
Sau đêm hôm đó, Giang Trầm mới biết Từ Ngộ Vãn lấy di động của mình làm gì.
Cô giúp anh đổi ảnh lớn diện.
Ảnh lớn diện ban đầu của Giang Trầm rất đơn giản, là một bầu trời đầy sao. Bây giờ ảnh lớn diện của anh đã biến thành một cậu bé chibi đáng yêu vô cùng, khóe mắt còn có một ngôi sao lấp lánh.
Giang Trầm lại ấn vào trang cá nhân của Từ Ngộ Vãn, phát hiện ra cô cũng đã đổi ảnh lớn diện, là một cô bé chibi đang nghiêng đầu nhìn cậu bé chibi kia, ánh mắt ngập tràn tình yêu.
Đây là ảnh lớn diện đôi.
Từ Ngộ Vãn lại đăng lên một dòng trạng thái: “Muốn anh hạnh phúc, càng muốn chính mình là người mang lại hạnh phúc cho anh.”
Bên dưới bài đăng, lão Từ đã ấn like.
Giang Trầm cầm điện thoại, nhìn về phía cô gái bên cạnh mình. Trong nháy mắt, anh giống như đã cảm nhận được thế nào là hạnh phúc.
Anh cúi đầu hôn lên môi cô, nụ hôn tràn ngập yêu thương và cưng chiều.
Đây là cô gái của anh, là bảo bối của anh, là toàn bộ tình yêu và sự thỏa mãn của anh!

Bình luận

Để lại bình luận