Chương 88

”Anh còn chưa tới mức thiếu tiền mua quần áo, nó giống như là chuyện anh có bạn gái mới vậy thôi.” Xe chạy quanh co lên núi, càng ngày càng gần đỉnh núi.

”Đó là vì sao?” Giống như nói chuyện phiếm, dừng ở cách xa đỉnh núi, Hổ Phách nhìn về phía trước đáy mắt thu hết cảnh đêm Tokyo.

”Quên rồi.” Tích Bộ cởi áo khoác ném ở trên ghế sau, thả lỏng caravat.

”Đúng là vô tâm.” Hổ Phách mở cửa xe đi ra ngoài.

Đỉnh núi gió lớn hơn rất nhiều, gió thổi khiến cho sợi tóc bay loạn, Hổ Phách hít một hơi thật sâu không khí thanh mát trên đỉnh núi vào trong phổi, lo lắng trong lòng tạm thời rời đi một ít. Tích Bộ cũng xuống xe, đi tới phía sau hổ Phách, hai người lẳng lặng cùng nhau nhìn đèn muôn nhà dưới chân núi.

”Như thế nào? Khỏe không?” Tích Bộ lấy ra một gói thuốc trong túi quần, thuần thục lấy ra một điếu.

”Chỉ là một học sinh trung học thôi mà, không phải là mỗi ngày đến trường rồi lại tan học sao? Chẳng lẽ áp lực lớn đến nỗi anh bắt đầu hút thuốc sao?”

”Chỉ thỉnh thoảng hút một điếu. Anh nói rồi, không cần nói dối bản đại thiếu gia? Tất cả những gì em đang nghĩ anh đều có thể nhìn thấu.” Ngón tay cầm theo điếu thuốc vuốt nhẹ lên trán Hổ Phách một cái, “Cậu đang hoảng sợ điều gì?”

”em sợ sẽ tớ chết mất.” Hổ Phách nửa đùa nửa thật nói.

”Rốt cuộc làm sao vậy? Nói ra anh giúp em giải quyết. Không cần lúc nào cũng buồn bực không vui, xấu muốn chết.” Tích Thuộc đặt điếu thuốc lên môi hít một hơi, chấm nhỏ màu đỏ hiện lên ấm áp, thổi ra khói thuốc lượn lờ.

”Tích Bộ, cám ơn anh. Nhưng có một số chuyện, ai cũng không giúp được.” Hổ phách rốt cục hiểu rõ đối thủ của mình tồn tại nhiều đáng sợ như thế nào chứ không chỉ giống như trong mơ, bất kể là ai, đều sẽ ngoan ngoãn yêu cô ta, ai cũng trốn không thoát, cũng như chính cô, có lẽ cũng giống như kết cục đó, cô sẽ trốn không thoát cái kết cục đáng buồn kia.

”Trên thế giới này không có chuyện gì mà bản đại thiếu gia không làm được. Cho nên chỉ cần em nói cho anh biết chuyện gì là được, có thể nói ra cho bản đại thiếu gia giúp em tính.”

”Thật vậy sao?” Hổ Phách mỉm cười quay mặt nhìn về phía Tích Bộ, nhanh tay lấy đi điếu thuốc trong tay cậu vút xuống đất, kéo caravat trước ngực cậu khiến cho Tích Bộ cao hơn mình một cái đầu cũng phải cúi xuống, cô hơi hơi kiễng chân hôn lên môi của cậu, môi cậu khô ráo mà ấm áp, tràn ngập mùi thuốc lá vị nhàn nhạt.

Cứ như vậy lẳng lặng môi kề môi duy trì vài giây, Hổ Phách mới buông lỏng caravat Tích Bộ ra, bàn tay sửa lại caravat bị cô túm đến nhăn nhúm, nhưng vẫn để lại vết tích.

”Anh và bạn gái anh chia tay đi, được không.” Có một đầu quái thú nuốt lấy cả người Lục Xuyên Hổ Phách, giấu dưới túi da của cô, xuyên thấu qua ánh mắt cô, nhìn người trước mắt.

”Được.”

Đến khi Hổ Phách cô muốn trả lời, lại cùng với Tích Bộ hôn môi giống như cuồng phong bão táp.

“Chờ một chút!” Hổ Phách vươn tay đặt ngăn cách giữa chính mình và Tích Bộ Phận, chặn lại thế tấn công vội vàng của Tích Bộ Phận, Tích Bộ Phận tạm ngừng lại, chỉ là tay đã vói vào vạt áo không ngừng vuốt ve bên hông Hổ Phách với da thịt trơn mịn.

Vươn đầu lưỡi ấm nóng khẽ liếm trong lòng bàn tay Hổ Phách, gây ra cảm giác có chút ngứa khiến cho Hổ Phách nhịn không được nở nụ cười hai tiếng muốn thu tay, lại bị Tích Bộ Phận giữ chặt không buông, liếm láp ngón tay thon dài mang theo vị ái nồng rồi lưu lại trên ngón tay vệt nước bọt.

”Nha, anh thật sự đáp ứng sao? Em nói chuyện cùng bạn gái anh chia tay là thật đấy.” Ngón tay Hổ Phách đặt lên trên cánh môi của Tích Bộ Phận sau đó định lướt qua lại bị Tích Bộ Phận hé miệng ngậm vào trong miệng, dùng đầu lưỡi linh hoạt liếm láp, cô nhẹ cười nhìn Tích Bộ Phận, bộ dạng vô tội giống như thể việc khiến cho Tích Bộ Phận chia tay với bạn gái không liên quan gì đến mình vậy.

”Thính giác của bản đại thiếu gia còn chưa kém tới mức em nói gì cũng không nghe rõ.” Ôm sát thắt lưng của Hổ Phách, đè cô ngã lên mũi xe lạnh lẽo, bàn tay nhanh chóng cởi nút thắt áo ngực của cô, lại bị Hổ Phách giữ tay lại.

”Anh cứ như vậy mà đồng ý sao? Không hỏi vì sao? Quả nhiên là người đàn ông vô tình mà.” Hổ Phách bĩu môi, trừng mắt như oán trách nhìn Tích Bộ Phận.

”Vậy em muốn thế nào? Làm theo yêu cầu của em mà em vẫn không vui là sao.” Tích Bộ Phận cũng không động đậy thêm, chỉ đem Hổ Phách vây ở giữa hai cánh tay, lẳng lặng nhìn cô gái nhỏ trước mặt đang cố tình gây sự.

”Thật sự đồng ý? Không đổi ý?” Hổ Phách dụ dỗ vươn ra đầu lưỡi liếm liếm môi dưới, hơi hơi ngẩng đầu lên, để lộ ra hàm ý tứ mời mọc.

”Chuyện anh đã đồng ý với em, anh đã bao giờ đổi ý chưa? “ Tích Bộ Phận từ từ cúi đầu, cơ hồ gần sáp đến cùng một chỗ thì hơi hơi quay đầu đi, rốt cục hôn lên đôi môi ngọt ngào mê người.

Bình luận

Để lại bình luận