Chương 88

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 88

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Anh thầm mắng mình một câu rồi vội vàng mặc quần áo, ngồi bên mép giường bấm số điện thoại của bác sĩ.

Lúc này, Đàm Trinh Tịnh đang nằm trong chăn chợt mở mắt. Trông thấy dáng vẻ lo lắng của anh, cô bật cười, giọng khản đặc vì sốt cao: “Anh lo lắng gì hả, sao không làm tiếp?”

Cô vươn bàn tay nhỏ bé ra bịt kín chiếc điện thoại trong tay Nhiếp Tu Tề. Anh đang cầm điện thoại bàn ở đầu giường, bị cô ấn xuống thì không gọi được.

Nhiếp Tu Tề kiên nhẫn gỡ tay cô ra, dỗ dành: “Em bị sốt rồi, không thể tiếp tục được, ngoan, anh gọi điện bác sĩ.”

Tay cô giơ lên, vươn tới phần thân dưới của anh rồi ấn vào vị trí đũng quần. Dương vật vừa rút ra khỏi cơ thể cô nên vẫn còn trong trạng thái cương cứng, lúc này lại bị cô chạm vào khiến nó càng trở nên cứng hơn.

“Đừng mà, tiếp tục đi, em thấy em vẫn ổn mà.”

Đàm Trinh Tịnh lẩm bẩm, cô không nhìn mặt anh mà cứ thế kéo khóa quần của anh xuống, nắm lấy dương vật vuốt ve.

Nhiếp Tu Tề hít sâu một hơi, dáng vẻ quyến rũ này của cô khiến anh có đôi chút không chịu nổi. Có người đàn ông nào có thể kiềm chế được?

Anh nghiến răng giữ chặt lấy tay cô: “Trinh Tịnh, không đùa nữa, em bị sốt rồi, phải gọi bác sĩ đến kiểm tra.”

Đàm Trinh Tịnh vẫn không buông ra, cô rúc vào lòng anh, ôm lấy eo anh, cuộn tròn người lại rồi lẩm bẩm: “Không, đừng gọi bác sĩ vội. Nhiếp Tu Tề, em có lời muốn nói với anh, em vẫn luôn muốn nghe anh kể…”

Những lời sau đó quá nhỏ, anh không nghe thấy rõ: “Kể gì nào?”

“Kể về vợ cũ của anh. Cô ấy là người như thế nào? Em muốn biết.”

Ánh mắt sáng rực của cô nhìn thẳng vào mắt anh.

“Sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?”

Nhiếp Tu Tề xoa đầu lông mày, lục tìm những ký ức liên quan tới vợ cũ: “Anh và cô ấy quen nhau qua xem mắt, không có nền tảng tình yêu, về sau cô ấy muốn ra nước ngoài tìm mối tình đầu nên bọn anh ly hôn, không có gì đặc sắc để kể cả.”

Người trong lòng không nhúc nhích, cũng không có phản ứng. Không thể tiếp tục trì hoãn nữa, Nhiếp Tu Tề gọi điện thoại cho bác sĩ tư nhân, bảo bác sĩ nhanh chóng mang thuốc đến.

Đàm Trinh Tịnh đã ngủ một giấc thật lâu, trong cơn mơ màng, cô có cảm giác mình được đỡ dậy.

Người đàn ông cạy miệng cô ra bón thuốc, cô cố gắng phối hợp nuốt viên thuốc xuống, sau đó lại chìm vào giấc ngủ say.

Cảm giác phát sốt không hề dễ chịu, cơ thể lúc lạnh lúc nóng, trong lúc nóng lạnh luân phiên thay đổi, cô còn liên tục gặp phải ác mộng. Cô đã ngủ suốt một ngày một đêm, đến chiều hôm sau mới khá hơn đôi chút.

Lúc tỉnh dậy trong phòng ngủ không có ai khác, trên tủ đầu giường có một ly nước và bình thuốc. Áo khoác của Nhiếp Tu Tề để trên ghế, bên cạnh là máy tính của anh. Tối hôm qua anh đã chăm sóc cô cả đêm, cô vẫn nhớ mang máng.

Đàm Trinh Tịnh đỡ trán hồi tưởng, đầu óc rối tinh rối mù mất một lúc mới dần lấy lại được mạch suy nghĩ. Cô xuống giường mặc áo khoác, đeo dép rồi đi thẳng đến chỗ chiếc tủ kê sát bờ tường.

Đẩy cửa tủ đang đóng kín ra, cô cúi đầu tìm kiếm. Đồ đạc để bên trong chủ yếu là ảnh chụp và bằng cấp của Nhiếp Tu Tề. Cuối cùng, tại góc trong cùng của chiếc tủ, cô đã tìm thấy một khung ảnh. Khung ảnh này được úp xuống, khi cô lật lên, rất nhiều gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt.

Đây là bức ảnh chụp chung của người nhà họ Nhiếp, Nhiếp Tu Tề đứng cùng một người phụ nữ, khoảng cách rất thân mật. Sắc mặt anh bình thản không chút gợn sóng, còn người phụ nữ bên cạnh thì đang mỉm cười.

Đàm Trinh Tịnh run rẩy cầm khung ảnh lên, cẩn thật quan sát.

Người phụ nữ trong ảnh quả thực có vài phần giống cô. Nhất là đôi mắt của hai người, Đàm Trinh Tịnh không thể không thừa nhận, độ cong ở đôi mắt khi hai người mỉm cười trông rất giống nhau.

Cô liếc nhanh một cái rồi úp khung ảnh xuống, nhét trở lại vào góc tủ, không dám nhìn nữa thêm nữa. Lảo đảo đi về phía giường, trái tim cô rất khó chịu, cô nằm trên giường nhắm mắt, nhưng không tài nào thiếp đi được.

Cửa mở ra, người đàn ông bưng khay đi vào, đặt cháo trắng và thức ăn kèm ở đầu giường. Thấy cô đã tỉnh, Nhiếp Tu Tề đỡ cô dậy, muốn đút cô ăn. Thìa cháo giơ đến bên miệng, cô cau mày đẩy tay anh ra: “Để em tự làm.”

Cổ tay cô vô lực, suýt chút nữa làm đổ cháo, nhưng vẫn không cho anh đút, cô cúi đầu ăn.Nhiếp Tu Tề chăm chú nhìn cô ăn.

Cô vừa đặt bát xuống anh liền nắm chặt cổ tay cô, ánh mắt rất sắc bén: “Rốt cuộc em bị làm sao vậy? Nói cho anh biết đi.”

Nếu như hôm qua anh còn tưởng rằng cô mệt mỏi, vậy thì phản ứng hôm nay của Đàm Trinh Tịnh đã đủ cho thấy sự tình không đơn giản như vậy.Một cảm giác nguy hiểm dâng lên trong lòng anh.

Nhiếp Tu Tề trước nay vẫn luôn nhạy cảm trước các mối nguy, nhất là lúc ở bên Đàm Trinh Tịnh, anh phải tính trước tất cả các khả năng thì mới có thể nắm trong lòng bàn tay toàn bộ cục diện.

Bình luận

Để lại bình luận