Chương 88

“Chị Yên Yên, em có mấy câu không hiểu, chị có thể tới nhà giúp em ôn tập không?” Tạ An Na gọi điện tùy tiện tìm một lý do, quả nhiên Diệp Yên Yên đã đồng ý.
“Để em gửi địa chỉ mới cho chị, chiều nay em chờ chị ở đấy.” Tạ An Na nói xong thì cúp điện thoại, sau đó gửi địa chỉ nhà cho Diệp Yên Yên. Cứ nghĩ đến chuyện ngày mai cô ta sẽ có được ảnh và video làʍ t̠ìиɦ của Diệp Yên Yên, sau đó lấy đó để uy hϊếp bắt cô rời đi thì cô ta lại sung sướиɠ vô cùng. Sau khi Diệp Yên Yên rời đi thì cô ta sẽ có thời gian quyến rũ Tiêu Dật Việt, khiến chàng trai đó phải quỳ mọp dưới chân cô ta.
Chẳng mấy chốc đã đến chiều tối, Diệp Yên Yên tan học thì chuẩn bị đi tìm Tạ An Na, nhưng lại bị Tạ Hân Dạng từ đâu xuất hiện ngăn cản.
“Cô định đi tìm Tạ An Na đúng không?” Tạ Hân Dạng đứng trước mặt Diệp Yên Yên: “Tôi khuyên cô tốt hơn hết là đừng đi, Tạ An Na không hề đơn thuần như vẻ ngoài của cô ta đâu, cô ta là một người có tâm địa đen tối.” Tạ Hân Dạng có ý tốt nhắc nhở, nghĩ đến chuyện hôm qua mình về nhà rồi vô tình phát hiện ra chuyện đáng ghê tởm giữa cha mình và Tạ An Na thì Tạ Hân Dạng lại cảm thấy buồn nôn. Cô ta cũng quyết định tối nay sẽ trở về nhà ông ngoại, bởi vì cô ta đã chán ghét và thất vọng về người cha của mình đến cực hạn rồi.
“Đây là một đoạn video, nếu cô vẫn còn không tin thì tôi cũng chẳng còn gì để nói”. Tạ Hân Dạng mở cho Diệp Yên Yên xem đoạn video tối hôm qua, tất nhiên là cô ta không phát đoạn đáng ghê tởm kia mà chỉ tua đến đoạn Tạ An Na nói về Diệp Yên Yên.
Trong video là sau khi Tạ An Na quần áo xộc xệch trở về phòng mình thì gương mặt âm hiểm tràn đầy vẻ giả dối chứ không hề đơn thuần như những gì cô ta thể hiện với mọi người. Cô ta đang gọi điện thoại cho ai đó, những lời nói ra từ miệng Tạ An Na khiến Diệp Yên Yên sợ hãi, cô thực sự không ngờ một cô gái mà cô tưởng là ngây thơ đơn thuần thực chất lại là một kẻ tiểu nhân bỉ ổi như vậy. Uổng công cô đã đối xử tốt với cô ta, không ngờ cô ta lại muốn hãm hại cô.
“Lúc đầu tôi cũng chẳng định nói với cô làm gì, nhưng không nói thì lương tâm của tôi lại cắn rứt. Tôi chỉ muốn nói với cô không nên nhìn người qua vẻ bề ngoài, có không ít người ngoài mặt đơn thuần nhưng nội tâm lại ác độc như rắn rết.” Sau khi phát xong video, Tạ Hân Dạng thu hồi lại điện thoại di động, nhàn nhạt nói.
“Cảm ơn cô… Còn có… Xin lỗi.” Diệp Yên Yên nhìn cô gái tóc vàng có tuổi tác tương tự như mình. Cô cứ tưởng rằng Tạ Hân Dạng là người xấu xa, không ngờ cuối cùng lại chính là người này cứu cô thoát khỏi nguy hiểm.
Diệp Yên Yên đột nhiên cảm thấy vô cùng xấu hổ, tất cả là do cô không có mắt nhìn người, tin lầm người xấu, trách lầm người tốt.
“Bây giờ cô đã biết rõ những chuyện cô ta định làm với cô rồi, cô tính như thế nào?” Tạ Hân Dạng ngẩn người ra một chút, sau đó hờ hững nhún vai, vui vẻ tiếp nhận lời xin lỗi của cô.
“Nếu đã biết thì tất nhiên tôi sẽ không ngu ngốc mà chạy tới đó cho cô ta có cơ hội hãm hại mình.” Diệp Yên Yên thu dọn đồ đạc, bất đắc dĩ trả lời.
“Nhưng nếu cô không đi thì cô ta sẽ không dễ dàng bỏ qua đâu, trái lại còn có thể càng quấn quýt lấy cô hơn.” Tạ Hân Dạng cũng khá hiểu người em gái không chung máu mủ này của mình.
“Vậy phải làm thế nào bây giờ?” Diệp Yên Yên cũng cảm thấy nếu như Tạ An Na đã cố tình muốn hãm hại cô như vậy thì cô ta chắc chắn không dễ dàng bỏ cuộc.
“Vậy thì cứ làm như cô ta mong muốn thôi…” Tạ Hân Dạng suy nghĩ một chút, sau đó nở nụ cười, thì thầm vào tai Diệp Yên Yên.
Chẳng phải Tạ An Na mơ ước được gả cho một phú nhị lớn giàu có sao? Vậy thì hãy để cho mơ ước này của cô ta hoàn toàn sụp đổ, biến thành một con chuột bị mọi người đánh đập và xua đuổi.

Bình luận

Để lại bình luận