Chương 88

Ba năm sau tuần trăng mật đắm say ở Bali, Tương Linh và Lâm Thanh Khải đã có một tổ ấm nhỏ bé nhưng tràn đầy tiếng cười. Ngôi nhà ven hồ ở ngoại ô thành phố, với khu vườn hoa hồng nở rộ quanh năm, chính là nơi họ xây dựng cuộc sống sau bao sóng gió. Đứa con trai đầu lòng, bé Lâm An, nay đã hai tuổi, lon ton chạy nhảy trong vườn, mái tóc đen nhánh giống hệt cha, đôi mắt to tròn thừa hưởng từ mẹ. Mỗi sáng, Tương Linh thức dậy bên vòng tay ấm áp của chồng, ngửi mùi cà phê anh pha và tiếng cười khanh khách của con trai, lòng cô tràn đầy bình yên – thứ mà cô từng mơ ước từ những ngày đầu gặp anh ở hành lang trường học.
Hôm nay là một buổi chiều thu dịu mát, lá vàng rơi lả tả ngoài cửa sổ. Lâm An đã được bà ngoại – mẹ Tương Linh – mang đi chơi, để lại không gian riêng tư cho hai vợ chồng. Tương Linh ngồi trên ghế sofa, tay vuốt ve bụng bầu đã lùm lùm ở tháng thứ năm, đứa con thứ hai đang lớn dần trong bụng cô. “Chồng… Em mệt quá,” cô nũng nịu, tựa đầu vào vai anh khi anh ngồi xuống bên cạnh, tay anh lập tức đặt lên bụng cô, vuốt ve nhẹ nhàng qua lớp váy bầu mỏng manh. “Con ngoan lắm, nó vừa đạp em một cái,” cô cười, dẫn tay anh chạm vào chỗ da thịt căng mọng.
Lâm Thanh Khải cúi đầu hôn lên trán cô, giọng trầm ấm đầy yêu thương: “Vợ yêu của anh giỏi quá… Mang thai mà vẫn xinh đẹp thế này. Anh yêu em, yêu cả hai mẹ con.” Ánh mắt anh tối sầm khi nhìn xuống bầu ngực cô, nay đã nở nang hơn, căng tròn dưới lớp áo lót ren, núm vú hồng hào in hằn qua vải mỏng. “Ngực em… to hơn rồi,” anh thì thầm, ngón tay lướt nhẹ qua lớp vải, khiến cô run rẩy. Tương Linh đỏ mặt, hạ bộ co thắt nhẹ: “Chồng… Đừng… Em đang mang thai mà…” Nhưng giọng cô không giấu nổi sự mong chờ, sau bao tháng ngày kiềm chế vì sức khỏe, dục vọng trong cô vẫn âm ỉ cháy.
Anh cười khàn, kéo cô ngồi lên đùi mình, cẩn thận để không đè lên bụng: “Anh biết… Sẽ nhẹ nhàng thôi. Chồng nhớ tiểu huyệt của em quá… Để anh kiểm tra xem có ướt không nhé?” Tay anh luồn xuống váy, kéo quần lót bầu sang một bên, ngón tay chạm vào khe thịt non mềm đã hơi ẩm ướt: “Ừm… Vợ yêu dâm đãng thế… Chỉ vuốt ve thôi mà dâm thủy đã rỉ ra.” Tương Linh ưỡn người, hai tay ôm cổ anh: “A… Chồng… Nhẹ tay… Em nhạy cảm lắm…” Ngón tay anh trượt vào âm đạo chậm rãi, chỉ một đốt ngón móc nhẹ thành thịt, tránh chạm sâu: “Tiểu huyệt em ấm quá… Co bóp ôm ngón tay anh… Muốn chồng đâm vào không?”
Cô gật đầu, mắt long lanh dục vọng: “Muốn… Nhưng nhẹ thôi… Đừng làm con đau…” Lâm Thanh Khải cởi quần, dương vật thô to bật ra, nhưng anh chỉ để quy đầu cọ xát ngoài cửa âm đạo, không đâm sâu: “Chồng sẽ ngoan… Chỉ cọ thôi… Để em sướng.” Quy đầu đỏ sẫm lấp lánh dịch nhờn trượt qua khe thịt ướt át, chạm âm vật sưng mọng, mỗi lần cọ là một lần dâm thủy chảy ra lênh láng, nhỏ giọt xuống đùi anh. Tương Linh rên khẽ: “Ừm… Chồng… Cọ mạnh hơn… Âm vật em… ngứa quá…” Tay anh vòng ra trước, xoa bóp nhẹ bầu ngực căng tròn, ngón cái vuốt ve núm vú qua vải: “Vú em sữa non rồi… Chồng mút nhé? Để con bú sau này…”
Anh kéo áo cô lên, ngậm lấy một bên nhũ hoa, lưỡi cuốn quanh núm vú to hơn bình thường, mút nhẹ “chụt chụt” khiến sữa non rỉ ra một chút, ngọt ngào trên đầu lưỡi. “Ngọt quá… Vú vợ yêu… Chồng nghiện mất,” anh thì thầm, tay kia tiếp tục cọ quy đầu vào âm hộ cô, tăng nhịp độ. Tương Linh run rẩy, bụng bầu khẽ động theo nhịp: “A… Chồng… Em sắp ra… Đừng dừng…” Cao trào đến nhẹ nhàng, dâm thủy phun ra ướt đẫm dương vật anh, âm đạo co bóp ngoài cửa, siết lấy quy đầu. “Ra đi… Bắn dâm thủy lên chồng… Anh yêu em thế này…” Anh rên khàn, tay xoa âm vật nhanh hơn, giúp cô kéo dài khoái cảm.
Sau cao trào, Tương Linh thở dốc, tựa vào ngực anh: “Chồng… Em sướng quá… Nhưng anh… anh chưa ra…” Lâm Thanh Khải hôn môi cô, lưỡi quấn quýt: “Chồng chịu được… Quan trọng là vợ yêu thoải mái. Mai mốt sinh con, anh sẽ bù đắp gấp đôi.” Anh vuốt ve bụng cô, cảm nhận em bé đạp nhẹ: “Con yêu, bố mẹ yêu con lắm. Con sẽ có em trai hoặc em gái để chơi cùng.” Tương Linh mỉm cười, nước mắt hạnh phúc lăn dài: “Chồng… Em yêu anh. Từ ngày gặp anh, em đã biết hạnh phúc là thế này. Dù có bao sóng gió, anh vẫn là ánh trăng của em.”
Họ ngồi đó đến chiều muộn, anh pha trà gừng ấm cho cô, kể chuyện về tương lai: mở rộng công ty gia đình, du lịch cùng con cái, và những đêm dài ân ái khi cô hồi phục. Lâm An về nhà với bà ngoại, bé lao vào lòng mẹ: “Mẹ ơi, con hái hoa!” Tương Linh ôm con, nhìn chồng bế bé lên vai, lòng ấm áp. Đêm ấy, khi con ngủ say, Lâm Thanh Khải ôm cô từ phía sau, tay đặt lên bụng: “Ngủ ngon, vợ yêu. Mai anh massage chân cho em.” Cô thì thầm: “Yêu chồng… Mãi mãi.”
Cuộc sống của họ giờ đây là chuỗi ngày bình dị nhưng tràn đầy yêu thương, nơi dục vọng hòa quyện với tình cảm sâu sắc, và gia đình nhỏ bé là nguồn hạnh phúc vĩnh cửu. Tương Linh biết, dù thời gian trôi, Lâm Thanh Khải vẫn sẽ là người đàn ông khiến cô rung động, từ những cái nhìn đầu tiên đến những đêm dài dâm đãng.

Bình luận

Để lại bình luận