Chương 88

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 88

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Đường Duệ quay đầu nhìn cô, phá lệ nghiêm túc.

“Lại nói, chuyện lần trước tôi hỏi cậu, cậu có câu trả lời chưa? Cậu rốt cuộc có nguyện ý rời khỏi hắn hay không.”

“Tôi không biết cậu vì sao lại hỏi tôi vấn đề này, cậu muốn làm gì?”

Cô nói rõ ràng dứt khoát, Đường Duệ lại không đáp lại, chỉ cười cười.

“Tôi cảm thấy, cậu không phải là người có thể chịu được sự khống chế của người khác, cậu hẳn là rất muốn lấy lại quyền tự do của mình, mà cậu ta không thể nào cho phép cậu làm như vậy, cậu ta chỉ muốn nghĩ mọi cách làm sao để cầm tù cậu.”

Trái tim đột nhiên trầm một chút, cảm giác áp lực lại dâng trào.

“Tôi cũng không có mục đích gì, tôi chỉ cảm thấy cậu không thích cậu ta, nếu là cậu thật thích cậu ta, vì sao lúc tôi nhắc đến tên cậu ta thì biểu tình trên mặt của cậu chỉ là trầm mặt cùng ủ rủ”.

Vệ Duy Nhất cũng không quay đầu nhìn lại Đường Duệ, lại nhìn cảnh sắc quá mức trống trải dưới chân núi , cao ốc building trở nên nhỏ bé , ở đây có thể nhìn đến cả những đám mấy trắng trôi nổi nhàn nhã ở phía chân trời , nó hoàn toàn đối lập với tâm tình của cô hiện tại.

Đường Duệ chống chân đứng dậy, “Cậu ngẫm lại cho kỹ đi, tôi thật sự có thể giúp cậu, đi trước.”

“Đường Duệ.”

Bước chân của hắn đột nhiên dừng lại, quay đầu mỉm cười nhìn cô, “Hả?”

“Cậu thích tôi sao.”

Ánh mắt Vệ Duy Nhất quá mức nghiêm túc, nhìn chằm chằm hắn chờ hắn trả lời.

Hắn mím môi, đầu lưỡi liếm liếm môi, tự hỏi.

“Có lẽ.”

Gió thổi qua làm gương mặt hắn mờ ảo, trên miệng có vết thương nhưng vẫn không ngăn được ý cười,bùn đất cùng mùi hương cây cỏ tươi mát, làm hắn nhớ tới lần trước bởi vì muốn trả lại lọ sữa bò, cô không nề hà nhìn hắn lộ ra tươi cười cứng đờ như cá chết, bây giờ nhớ đến vẫn cảm thấy buồn cười.

Bàn tay nắm thành hình điện thoại , để ở bên tai lắc lắc, lui về phía sau, nhìn cô nở nụ cười hoạt bát i nói, “Nghĩ kỹ rồi nói cho tôi, tôi chờ tin tức của cậu.”
Đẩy cửa ra, liền nhìn thấy một người cũng đang đứng ở cửa, không biết đã đợi bao lâu rồi.

“Cậu đứng ở chỗ này làm gì?”

Đôi tay Liễu Dục đang cắm trong túi, bỗng nhiên vươn tới, bắt lấy cánh tay cô, đem cô kéo vào trong ngực, sức lực rất lớn, làm cô có chút đau.

Hắn cúi đầu ở trên cổ cô ngửi ngửi.

“Tôi ngửi thấy được hương vị của nam nhân khác .”

Vệ Duy Nhất trong lòng lộp bộp một chút, Liễu Dục cúi đầu nhìn cô, lại cười.

“Như thế nào, chột dạ?”

Biết là hắn chơi cô, Vệ Duy Nhất đẩy hắn ra, đổi giày đi vào bên trong .

Liễu Dục luyên thuyên không từ bỏ hỏi cô, ” Có phải em chột dạ hay không! Hôm nay có phải cùng nam nhân khác tiếp xúc hay không , hả?”

“Không có, chân tôi đau.”

Cô hướng đến sô pha đi tới, đột nhiên bị bế lên , bay lên không , sợ tới mức kinh hô ra tiếng, hắn đem cô ôm đến trên sô pha, ngồi ở trên đùi hắn.

“Chân nào đau? Tôi nhìn một chút xem, không phải chỉ là leo núi thôi sao, còn có thể để chân bị thương, không có tôi ở bên cạnh thật đúng là không được mà.”

Tự mình đa tình.

Cô biết cái gì gọi là không biết xấu hổ, nhưng từ khi gặp hắn, ba chữ không biết xấu hổ này,lần lượt ở trong nội tâm cô không ngừng đổi mới quan niệm.

“Không có việc gì, chỉ là cổ chân đau một chút, đã sớm tốt rồi.”

Kiểm tra tới tới lui lui trên mắt cá chân non mịn của cô , lặp đi lặp lại ấn ấn ở những chỗ khác nhau, hỏi cô có đau hay không, xác nhận không có việc gì sau, mới đem cô buông xuống.

“Vừa lúc hôm nay tôi làm đồ ăn đại bổ, đều ở phòng bếp , lại đây nếm thử xem ăn ngon không!”

Lần đầu tiên hắn xuống bếp mà làm ra được những món ăn hoàn mỹ như vậy, đã gấp không chờ nổi tưởng muốn cùng cô khoe ra một phen, thậm chí còn muốn cô vừa lòng khích lệ.

Bình luận (0)

Để lại bình luận