Chương 89

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 89

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Chiếc xe lăn bánh đưa hai người đến một khách sạn sang trọng ở trung tâm thành phố. Suốt dọc đường, Phỉ Y Hân im lặng nhìn ra cửa sổ, không nói một lời. Hoắc Đông Thần cũng không dám làm phiền cô, chỉ lặng lẽ nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cô, sưởi ấm nó trong lòng bàn tay mình.
Vào đến phòng khách sạn, Phỉ Y Hân ngồi xuống mép giường, thẫn thờ một lúc rồi mới ngẩng lên nhìn Hoắc Đông Thần: “Anh lạ thật.”
“Chuyện gì?” Hắn ngồi xuống bên cạnh cô, vén những sợi tóc lòa xòa trước trán cô ra sau tai.
“Tôi đối xử với mẹ anh như thế, vô lễ, lạnh lùng, anh không tức giận sao? Anh không mắng tôi sao? Hay tôi phải hỏi là… Vốn việc mẹ anh chấp nhận tôi là bước tiến rất lớn để tôi đồng ý cuộc hôn nhân này, là cơ hội tốt để anh trói buộc tôi, vậy mà tôi vẫn không chịu, đạp đổ tất cả, anh không hỏi tôi tại sao à?”
Hoắc Đông Thần khẽ cười, nụ cười chứa đựng sự bao dung vô bờ bến. Hắn áp hai tay lên má cô, nhìn sâu vào mắt cô: “Anh cũng không biết! Chỉ cần em thấy thoải mái là được. Mẹ anh có lỗi với em trước, bà ấy cần thời gian để hiểu và tôn trọng em. Còn về chuyện em từ chối… Anh biết em có lý do của mình.”
Phỉ Y Hân lập tức lườm hắn: “Nghĩ tôi tin không? Anh mà cao thượng thế sao?”
Lúc này Hoắc Đông Thần mới thực sự cười lớn, kéo cô ngã xuống giường, ôm trọn cô vào lòng: “Sao lại không tin anh? Thú thật anh cảm thấy bản thân đã chiều chuộng em tới tận trời luôn rồi. Hiện tại chỉ cần em nói một tiếng, muốn hái sao trên trời anh cũng tìm cách hái xuống cho em. Anh chỉ muốn em vui vẻ.”
“Hừ… Tôi không cần anh làm vậy!” Phỉ Y Hân hừ lạnh, nhưng trong lòng lại dâng lên một dòng nước ấm áp.
“Nếu anh cứ thích làm thì sao? Vợ anh, anh không chiều thì chiều ai?”
Phỉ Y Hân bất lực, mặc kệ hắn mà xoay người đi hướng khác, cuộn tròn trong chăn như một con mèo nhỏ. Hoắc Đông Thần cũng không nói thêm gì nữa, chỉ nhẹ nhàng ôm cô từ phía sau, hít hà mùi hương quen thuộc trên tóc cô.
Trong không gian yên tĩnh, giọng nói trầm thấp, đầy từ tính của hắn vang lên bên tai cô, như một lời thề nguyện: “Hân Nhi, nếu em ghét sự phức tạp của hào môn, ghét những quy tắc trói buộc… Em muốn chúng ta có cuộc sống của người thường, anh cũng sẽ từ bỏ tất cả… Anh sẽ đưa em đi đến nơi nào em muốn, sống cuộc đời mà em mơ ước.”
Phỉ Y Hân nghe mà tim đập lỗi nhịp. Hắn… hắn sẵn sàng từ bỏ tất cả vì cô sao? Gia sản khổng lồ, quyền lực tối thượng… tất cả đều không quan trọng bằng cô? Cô nhắm mắt lại, giả vờ ngủ, nhưng nước mắt đã thấm ướt gối từ lúc nào.

Khi Phỉ Y Hân tỉnh lại thì trời đã khuya. Bên ngoài cửa sổ, mưa phùn lất phất rơi, tạo nên một bầu không khí ảm đạm, u buồn. Căn phòng trống trải, lạnh lẽo. Chỗ nằm bên cạnh đã lạnh ngắt.
Hoắc Đông Thần đi đâu rồi?
Cô nhìn thấy một tờ giấy nhắn để lại trên bàn trang điểm: ‘Bà xã, anh phải đến thủ đô một chuyến để giải quyết công việc gấp. Hai hôm nay em không cần đến công ty, cứ nghỉ ngơi cho khỏe. Muốn đi đâu, làm gì cứ gọi vệ sĩ đi cùng, đừng đi một mình anh lo. Chờ anh về!’
Phỉ Y Hân thở dài, cảm giác hụt hẫng xâm chiếm tâm trí. Không có hắn ở bên, cô cảm thấy trống vắng lạ thường.
Cô ngồi bên bệ cửa sổ, nhìn mưa rơi, lòng rối bời. Cô tự trách mình sao lại cố chấp như vậy. Rõ ràng hắn yêu cô nhiều đến thế, hy sinh vì cô nhiều đến thế. Cô cũng… có tình cảm với hắn rồi, tại sao cứ phải đẩy hắn ra xa?
Đột nhiên, câu nói của hắn lại vang lên trong đầu: ‘Em muốn chúng ta có cuộc sống của người thường, anh cũng sẽ từ bỏ tất cả…’
Trong lòng bỗng có dự cảm xấu, một nỗi bất an mơ hồ len lỏi.
Bụng cô réo lên vì đói. Cả ngày nay cô chưa ăn gì tử tế. Cô gọi phục vụ mang đồ ăn lên.
Khi xe đẩy thức ăn được đưa vào phòng, mùi bít tết nướng thơm lừng tỏa ra. Nhưng thay vì cảm thấy thèm ăn, Phỉ Y Hân lại cảm thấy buồn nôn dữ dội.
“Ọe…”
Cô bịt miệng, lao vào nhà vệ sinh, nôn thốc nôn tháo. Dạ dày trống rỗng co thắt đau đớn.
Sau một hồi vật lộn, cô rửa mặt, nhìn khuôn mặt tái nhợt của mình trong gương. Chợt, một ý nghĩ lóe lên trong đầu khiến cô chết sững.
Kinh nguyệt… Cô đã trễ kinh gần hai tuần rồi!
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận