Chương 89

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 89

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Lục Hiểu Dư mím chặt môi lại, hồi lâu sau mới dám lên tiếng giải thích: “Hôm qua… đúng là tôi có nói dối anh để đi gặp Giang Vũ thật. Nhưng mà không phải là để… ách!! Này, anh đang làm cái gì vậy?”

Lời cô còn chưa kịp nói hết câu, thì hắn đã vác bổng cô lên vai rồi đi đâu mất?

Tống Ngụy mang vác cô trên vai mình, trực tiếp đi thẳng vào bên trong phòng nghỉ ngơi riêng tư. Trước khi đi vào, hắn không quên buông ra một câu khẳng định chắc nịch:

“Lục Hiểu Dư, ngày hôm nay em… tới số với tôi rồi.”

“…” Tới số sao? Lẽ nào hắn lại muốn…

Người đàn ông ném mạnh cô xuống chiếc giường lớn êm ái, sau khi nới lỏng sợi cà vạt trên cổ xong xuôi mới bổ nhào lên người đối phương.

“Tống, Tống Ngụy! Anh đã nói là anh sẽ nghe tôi giải thích cơ mà? T-Tôi còn chưa kịp nói xong mà… ưm…”

“Em muốn nói cái gì thì cứ vừa làm vừa nói đi. Anh không vội đâu.” Hắn nói, giọng điệu đầy vẻ thản nhiên.

Hắn vén áo cô lên cao, còn chưa kịp tháo bỏ được mắc cài của chiếc dây áo ngực thì đã nghe được một câu nói đầy chấn động.

“Tới rồi… Bà, bà dì của tôi… tới rồi…” Giọng cô có chút ngượng ngùng.

Sắc mặt hắn ngay lập tức sa sầm lại, trầm giọng hỏi: “Em vừa nói cái gì cơ?”

“Nếu như anh không tin thì tôi… có thể lột quần ra cho anh xem nhé?” Cô nói thêm, giọng điệu đầy vẻ thách thức.

…’ Người đàn ông nghe xong muốn xây xẩm cả mặt mày. Không cần biết là cô đang nói thật hay là đang nói đùa nữa, chỉ cần nghe thấy hai chữ “bà dì” thôi là hắn đã chẳng còn chút hứng thú nào nữa rồi.

Tống Ngụy nằm vật ra giường, giọng nói không mặn không nhạt: “Cho em năm giây để giải thích.”

“Anh cũng một vừa hai phải thôi chứ, chỉ có năm giây thì làm sao mà giải thích cho kịp được?” Cô bất mãn phản bác.

“Còn dám trả treo với tôi nữa sao?” Hắn nhíu mày lại, rồi lại kê đầu lên cánh tay mình: “Vậy thì cho em năm phút.”

Lục Hiểu Dư tức giận nhìn hắn, cô vì sợ hắn sẽ hiểu lầm rồi lại nổi cơn ghen tuông vô cớ nên mới phải cất công chạy đến tận đây để giải thích rõ ràng mọi chuyện. Vậy mà hắn lại tỏ ra một chút cũng không hề quan tâm, ngược lại còn hằn học với cô nữa chứ. Chết tiệt thật! Sớm biết như thế này thì đã mặc kệ cho xong rồi.

“Gì đây hả? Em tính lườm chết anh luôn à?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút trêu chọc.

“…” Tôi chỉ sợ có ai đó vì mấy bài báo lá cải kia mà nổi cơn ghen tuông mù quáng, nên mới phải bỏ cả công việc của mình để chạy đến tận đây dỗ dành anh đấy. Nhưng mà xem ra thì có vẻ như ai đó lại chẳng hề có ý muốn tôi dỗ dành thì phải.” Cô tỏ ra bất mãn ngồi dậy, rồi lại hời hợt nói thêm: “Khốn kiếp mẹ nó! Đúng là làm điều vô bổ mà.”

Người đàn ông vội vàng níu tay cô kéo lại. Cái thứ phụ nữ chết tiệt này, hắn mới chỉ mè nheo có một chút thôi mà đã tỏ ra không có chút kiên nhẫn nào rồi.

Còn dám quay ngược lại giận dỗi với hắn nữa chứ!

Khốn kiếp!

“Có ai đi dỗ dành người khác mà lại giận ngược lại giống như em không hả? Em thật là quá đáng đấy!” Hắn trách móc.

“Ngay từ đầu nếu anh ngoan ngoãn nghe lời thì có ai phải nổi giận với anh không?” Lục Hiểu Dư đẩy mạnh tay hắn ra, không quên lên tiếng chấn chỉnh lại hắn: “Con người anh tính tình thật sự khó ưa quá mức rồi đấy. Tôi đúng là điên lắm rồi mới đi dây dưa với cái loại người như anh.”

“… Em mau thu lại lời nói đó ngay.” Giọng hắn trở nên lạnh lùng.

Cô nhíu mày lại: “Thu lại cái gì chứ?”

“Thu lại cái câu mà em vừa mới nói lúc nãy ấy.” Hắn gối đầu lên đùi cô, rồi lại vòng tay qua ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của cô. Bắt đầu giở thói mè nheo quen thuộc: “Cái loại người như anh thì đã làm sao cơ chứ, đến nỗi phải điên lên thì mới dây dưa được với anh sao? Em mau thu lại lời nói đó đi ngay.”

“Tống tổng, anh không cảm thấy bản thân mình càng lúc lại càng trở nên trơ trẽn hơn hay sao hả? Mấy cái loại nũng nịu, mè nheo này trước đây anh làm gì có đâu chứ?” Cô hỏi, giọng điệu đầy vẻ mỉa mai.

“Anh đã quên mất cái lần anh từng mắng tôi thậm tệ, nói tôi còn không bằng cả một con chó rồi sao?”

Lục Hiểu Dư cúi đầu xuống, bàn tay nghịch nghịch vài ba sợi tóc mềm mại của người đàn ông. Cô khẽ cười khẩy một tiếng: “Nói đúng quá nên bây giờ mới không thể cãi lại được nữa rồi phải không?”

Tống Ngụy nghe xong mặt mày liền xám ngoét lại, chút cảm hứng còn sót lại cũng chẳng còn lại bao nhiêu nữa. Ừ thì khi đó đúng là miệng mồm của hắn có hơi độc địa thật, cái này thì hắn không thể nào phản bác lại được.

Người đàn ông siết chặt lấy vòng eo thon nhỏ của cô, vùi mặt vào cái bụng nhỏ xíu kia. Vẫn là cái giọng điệu mè nheo như cũ:

“Lúc đó không tính đâu. Đó không phải là anh.”

Cô cũng chỉ có thể cong môi lên cười nhạt một tiếng mà thôi, dù thế nào đi chăng nữa thì đó cũng chỉ là chuyện của quá khứ rồi, cô sớm cũng đã không còn bận tâm đến nó nữa. Đến cả những đau đớn tột cùng mà cô đã phải nhận được từ hắn, cô còn có thể nhắm mắt làm ngơ cho qua được cơ mà. Thì chuyện này đã là cái thá gì chứ?

——

“Giang Vũ thật ra là có con riêng ở bên ngoài, với một người phụ nữ mà trước đây từng làm cho sự nghiệp của anh ấy phải lao đao một phen. Đêm hôm qua anh ấy hẹn gặp tôi cũng chính là vì chuyện này.”

“Có con riêng sao?” Hắn nhíu mày lại, lúc này cũng không còn giữ vẻ mặt nũng nịu, mè nheo nữa: “Cái tên họ Giang đó đã có con rồi à?”

Lục Hiểu Dư khẽ gật đầu, rồi bắt đầu kể lại toàn bộ mọi chuyện cho hắn nghe: “Cách đây năm năm trước, khi mà sự nghiệp của anh ấy đang trên đà thăng tiến mạnh mẽ, thì đó cũng chính là lúc mà ánh hào quang của anh ấy bị lụi tàn chỉ sau một đêm đen tối. Giang Vũ đã bị người ta cố tình hãm hại, tung những tấm ảnh nóng bỏng của anh ấy với một cô gái trẻ lên mạng xã hội, cô gái này là một thực tập sinh cùng công ty quản lý với anh ấy, tên là Vũ Tranh. Ngay vào thời điểm mà anh ấy đang bị mọi người quay lưng lại chỉ trích thậm tệ, thì cô gái tên Vũ Tranh kia lại bất ngờ lên tiếng đăng bài đính chính lại toàn bộ sự việc, nói rằng bản thân cô ấy vì quá yêu thích thần tượng của mình, nên mới chủ động chuốc thuốc mê để có thể lên giường cùng với anh ấy. Cũng chính nhờ vào hành động đó mà sự nghiệp của Giang Vũ mới có thể vực dậy được phần nào.”

“Nhưng mà chuyện đó thì liên quan gì đến việc cậu ta lại tìm gặp em vào lúc nửa đêm chứ?” Hắn hỏi, giọng điệu có chút khó hiểu.

Cô nhíu mày lại: “Tôi còn chưa kể hết câu chuyện mà anh đã vội nhảy vào rồi. Ai đã dạy cho anh cái thói quen xấu là hay nhảy vào họng người khác khi họ đang nói chuyện vậy hả?”

“Rồi rồi, là anh sai, anh xin lỗi em. Mời cô Lục tiếp tục câu chuyện của mình đi.” Hắn vội vàng xuống nước.

Lục Hiểu Dư khẽ “xì” một tiếng tỏ vẻ khinh bỉ, rồi lại tiếp tục câu chuyện còn đang dang dở của mình: “Giang Vũ nói rằng mấy ngày trước anh ấy có vô tình gặp lại cô gái đó ở trong bệnh viện. Lúc đầu thì cũng chẳng có chuyện gì xảy ra cả, mãi cho đến khi cô gái đó đuổi theo anh ấy để cầu xin sự giúp đỡ, thì anh ấy mới biết được rằng đứa trẻ đang nằm trong viện kia lại chính là con ruột của mình. Đứa trẻ này đang mắc phải một căn bệnh hiểm nghèo, cần phải được ghép tủy thì mới có thể sống sót được.”

“Cô Lục à, anh thật sự vẫn chưa tìm ra được nguyên do vì sao mà cậu ta lại đòi gặp em vào lúc nửa đêm cả.” Giọng hắn vẫn đầy vẻ thắc mắc.

Bình luận (0)

Để lại bình luận