Chương 89

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 89

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

Tay Đàm Trinh Tịnh bị anh nắm chặt, không thể rút về, cô chỉ còn cách ngẩng đầu lên nhìn anh, đôi mắt đen kịt đó tựa như một hố sâu thăm thẳm.

“Em hỏi anh, có phải anh đang giấu em chuyện gì không?”

Lông mày Nhiếp Tu Tề khẽ run lên, anh không trả lời thẳng vào vấn đề.

“Sao lại hỏi như vậy, ai đã nói gì với em ư?” Khuynh hướng xấu xa bắt đầu trào dâng trong lòng anh, giống như ác ma được phóng thích.

Một âm thanh ma quái quanh quẩn trong tâm trí anh. Cô ấy biết cả rồi, cô ấy rất thất vọng, cô ấy sẽ rời bỏ anh.

Là ai? Anh đã nói gì với cô ấy, khiến cô ấy đau lòng đến mức có biểu cảm này. Bất kể là ai, kẻ đó đều sẽ phải trả giá.

“Anh chỉ cần nói cho em biết, anh giấu em điều gì thôi!” Cô nhìn anh chằm chặp, chờ đợi anh nói ra chân tướng.

Nhiếp Tu Tề nhếch môi nở một nụ cười dịu dàng, nắm chặt tay cô trong lòng bàn tay.

“Trinh Tịnh, đừng suy nghĩ lung tung, em đang bị bệnh đó. Em cứ dưỡng bệnh cho tốt, khi nào khỏe lại thì chúng ta về nhà.”

Nụ cười vẫn thường trực trên môi, anh đứng dậy bưng khay ra ngoài rồi đóng cửa lại. Cánh cửa vừa đóng kín, nét mặt anh lập tức chuyển sang rét lạnh, sải bước đi xuống tầng.

Đàm Trinh Tịnh bắt đầu có sự thay đổi vào ngày hôm qua, do vậy kẻ lắm miệng kia chắc chắn có mặt tại đây. Anh cần phải dẫn cô rời đi, sau đó điều tra cho thật kỹ.

Trong phòng ngủ, Đàm Trinh Tịnh nằm xuống giường, cơ thể không còn chút sức lực, cô ho khan vài tiếng, thân thể suy nhược không thể khiến cho đầu óc ngừng suy tư, những hình ảnh trong quá khứ cứ hiện lên như một thước phim.

Phản ứng vừa rồi của Nhiếp Tu Tề đã cho thấy anh đang chột dạ. Sự dịu dàng và tình yêu của anh, tất cả đều là giả dối! Cô đau đớn cuộn tròn người lại, nước mắt không ngừng tuôn trào thấm ướt chiếc gối.

Ở lại nhà họ Nhiếp hai ngày, Đàm Trinh Tịnh cuối cùng cũng khoẻ lại. Mấy ngày nay cô không ra khỏi phòng, cơm nước đều do Nhiếp Tu Tề bưng lên, không gặp những người khác. Khi cô vừa khỏe lại, Nhiếp Tu Tề lập tức dẫn cô về căn nhà của hai người.

Cô muốn đi làm nhưng nhận được điện thoại của lãnh đạo đoàn văn công nói cô ở nhà dưỡng sức cho khoẻ, không cần đi làm ngay.

Nhiếp Tu Tề cũng khuyên cô ở nhà nghỉ ngơi thêm vài ngày nữa.

Trong lòng Đàm Trinh Tịnh sáng tỏ như gương, cô thầm cười khẩy: Không cho cô ra ngoài sao? Rốt cuộc thì anh đang lo sợ điều gì.

Cô khôi phục lại dáng vẻ lúc trước, ngoan ngoãn nghe lời như chưa từng xảy ra bất cứ chuyện gì. Nhiếp Tu Tề buông lỏng cảnh giác. Anh vừa ra khỏi cửa, cô lập tức thu dọn đồ đạc rồi tự mua vé tàu cao tốc. Nửa tiếng đồng hồ sau đó, cô đã về đến nhà.

Vừa vào cửa, cha mẹ lập tức ân cần hỏi han, Đàm Trinh Tịnh nuốt nước mắt vào lòng và cố gắng nặn ra nụ cười, cô không muốn khiến cha mẹ lo lắng.

Về đến nhà chưa được bao lâu, Nhiếp Tu Tề đã gọi điện thoại đến, hỏi cô đã đi đâu, giọng điệu rất sốt ruột.

“Em đang ở nhà cha mẹ.” Cô lạnh nhạt trả lời: “Không nói nữa, em đang ăn cơm với hai người họ.”

Cúp điện thoại, cô ngẩn người nhìn vào màn hình di động. Lần trở về này, một phần là vì muốn thăm cha mẹ, một phần là vì muốn tạm thời rời khỏi anh một thời gian. Cô còn chưa nghĩ ra con đường về sau mình nên đi như thế nào.

Mẹ Đàm bước ra khỏi bếp, ngồi xuống bên cạnh cô. Hai mẹ con ngồi lại với nhau trò chuyện tâm tình cả buổi.

Mẹ Đàm nhìn con gái rồi cảm thán: “Con và Tiểu Nhiếp có thể thành đôi, đây thật sự là điều cha mẹ không ngờ đến, thằng bé có đối xử tốt với con không?”

Trong lòng Đàm Trinh Tịnh cảm thấy rất chua xót, không muốn mẹ lo lắng nên cô đành gật đầu.

Mẹ Đàm vỗ vào tay cô: “Vậy thì tốt rồi, mẹ chỉ sợ con phải chịu uất ức thôi. Trước đây gặp phải loại người không tốt… không nhắc đến nữa, hiện giờ thằng đó đã bị báo ứng rồi. Cuộc sống sau này của con chắc chắn sẽ ngày càng tốt hơn.”

Đàm Trinh Tịnh cất tiếng hỏi theo phản xạ: “Báo ứng gì vậy mẹ, Trương Sướng bị làm sao vậy ạ?”

Trong khoảng thời gian sau khi ly hôn, Trương Sướng có tìm đến nhà họ Đàm vài lần, cha mẹ Đàm tỏ thái độ không mấy thân thiện nhưng Trương Sướng vẫn mặt dày xin lỗi bọn họ, nói mình đã biết lỗi và muốn tái hôn với Đàm Trinh Tịnh.

Cha mẹ sợ tâm trạng Đàm Trinh Tịnh bị ảnh hưởng nên không nói cho cô biết việc này, chỉ nghe ngóng xem lý do vì sao thái độ của Trương Sướng lại thay đổi như vậy.

Hóa ra, khoảng thời gian trước Trương Sướng đã làm ra một chuyện mất mặt tại đơn vị, sắp không trụ nổi ở đó được nữa.

Mẹ Đàm nói: “Chẳng phải thằng đó ngoại tình với bạn học cũ của con sao? Mẹ hỏi thăm mới biết, thằng đó không chỉ ngoại tình với một người mà còn dây dưa với cả một nữ đồng nghiệp nữa! Họ Trần, tên là gì ý nhỉ…”

Bình luận

Để lại bình luận