Chương 89

Mười năm sau, ngôi nhà ven hồ của Tương Linh và Lâm Thanh Khải đã trở thành một khu vườn cổ tích, nơi hai đứa con – Lâm An nay mười hai tuổi, cao lớn thông minh như cha, và bé Lâm Hạ, cô công chúa tám tuổi với đôi mắt long lanh như mẹ – chạy nhảy vui đùa mỗi chiều. Cuộc sống của họ giờ đây là bức tranh hoàn hảo: anh điều hành công ty gia đình thành công rực rỡ, cô mở một tiệm sách nhỏ ấm cúng bên hồ, nơi những cuốn ngôn tình dâm đãng từng khiến cô đỏ mặt nay trở thành nguồn cảm hứng cho bao cô gái trẻ. Lâm Sơ, sau bao năm lầm lỡ, đã tìm được hạnh phúc riêng với một người phụ nữ dịu dàng, và anh em họ giờ đây như hai người bạn thân thiết, thường tụ họp bên hồ câu cá, cười nói về những hiểu lầm xưa cũ.
Một buổi tối mùa xuân dịu dàng, khi hai đứa trẻ đã chìm vào giấc ngủ say sau ngày dài chơi đùa, Tương Linh đứng bên cửa sổ phòng ngủ, váy ngủ ren mỏng ôm sát thân hình vẫn thon thả sau hai lần sinh nở, bầu ngực căng tròn và mông cong vút khiến Lâm Thanh Khải từ phía sau ôm lấy, cằm tựa vai cô: “Vợ yêu… Em vẫn đẹp như ngày đầu anh gặp. Anh nhớ ánh mắt em nhìn anh ở hành lang ấy… Đầy mê luyến.” Cô quay lại, môi chạm môi anh, nụ hôn nhẹ nhàng nhanh chóng sâu đậm, lưỡi quấn quýt mút lấy nước miếng ngọt ngào: “Chồng… Em cũng nhớ. Nhớ dương vật anh đâm vào em lần đầu… Làm em nghiện mãi không thôi.”
Họ ngã xuống giường kingsize trải ga lụa trắng, anh cởi váy ngủ cô, thân thể trần trụi lộ ra dưới ánh đèn vàng ấm áp. “Ngực em… Vẫn ngọt ngào thế này,” anh thì thầm, cúi đầu ngậm lấy một bên nhũ hoa, lưỡi cuốn quanh núm vú hồng hào đã nở nang hơn, mút mạnh “chụt chụt” khiến sữa non rỉ ra từ những ngày còn cho con bú, giờ chỉ còn vị ngọt dục vọng. Tay kia anh xoa bóp bên còn lại, ngón cái ấn ấn đầu vú cứng ngắc: “Tiểu dâm phụ… Vú em cứng núm rồi… Chồng liếm mãi không chán.” Tương Linh ưỡn người, tay luồn xuống nắm lấy dương vật anh qua lớp quần lót, côn thịt thô to đã cương cứng, gân guốc nổi lên dưới lòng bàn tay: “Chồng… Nó lớn quá… Em muốn liếm…”
Cô quỳ xuống, kéo quần anh ra, dương vật bật tung, quy đầu đỏ sẫm lấp lánh dịch nhờn. Môi cô ngậm lấy, lưỡi liếm láp từ gốc đến đỉnh, cuốn quanh lỗ nhỏ rỉ nước: “Ừm… Dương vật chồng… Mặn mòi… Em thích…” Cô mút mạnh, đầu lưỡi đánh vòng quy đầu, tay vân vê hai viên trứng tròn nặng trĩu, khiến anh rên khàn: “A… Vợ… Miệng em ấm quá… Mút mạnh nữa… Chồng sắp bắn…” Nhưng anh kéo cô lên, lật ngửa ra giường, hai chân dang rộng: “Bây giờ đến lượt chồng… Tiểu huyệt em… Chắc ướt đẫm rồi.”
Ngón tay anh chạm vào âm hộ, khe thịt non mềm đã rỉ dâm thủy trong suốt: “Ừm… Vợ yêu dâm đãng… Chảy nước rồi… Chồng liếm nhé?” Lưỡi anh chôn vào giữa đùi, liếm láp âm vật sưng mọng, cuốn quanh hạt đậu nhỏ, rồi đâm sâu vào âm đạo móc nhẹ thành thịt: “Ngọt quá… Dâm thủy em… Chồng nghiện mất…” Tương Linh run rẩy, tay ôm đầu anh ép sát: “A… Chồng… Lưỡi anh… Thao em đi… Sâu nữa… Em ngứa quá…” Cao trào đầu tiên ập đến, dâm thủy phun ra ồ ạt, ướt đẫm mặt anh, cô hét khoái lạc: “Ra… Em ra… Chồng… Sướng quá…”
Lâm Thanh Khải đứng dậy, dương vật cứng ngắc chạm vào cửa âm đạo: “Vợ… Anh đâm vào nhé… Thao em mạnh… Làm em nhớ mãi đêm nay.” Cô gật đầu, mông ưỡn ra mời gọi: “Đâm đi chồng… Thao tiểu huyệt em… Em là của anh…” Anh đâm một cái sâu bạo, toàn bộ côn thịt lọt vào âm đạo chặt khít, quy đầu chạm tử cung: “A… Em siết chặt quá… Tiểu huyệt vợ… Ôm anh muốn chết…” Anh rút ra nhanh, đâm vào hung hãn, mỗi cái va chạm “bạch bạch” dâm mỹ, tay bóp mông cô kéo sát: “Thao em… Thao dâm phụ của anh… Rên lớn đi… Để chồng nghe…”
Tương Linh quặp chân quanh hông anh, móng tay cào lưng: “Chồng… Mạnh nữa… Đâm thủng em… Em yêu anh… Yêu dương vật anh…” Anh tăng nhịp, tay vòng ra xoa âm vật, ngón cái ấn ấn hạt đậu: “Ra cùng anh… Bắn dâm thủy lên chồng… Anh bắn vào trong… Lấp đầy em…” Cao trào thứ hai dữ dội, âm đạo cô co bóp siết chặt côn thịt, dâm thủy phun lênh láng ướt ga giường. Anh rống lớn, tinh dịch nóng hổi bắn sâu vào tử cung, tràn ra hòa lẫn dâm thủy, nhỏ giọt xuống đùi cô.
Họ ôm nhau thở dốc, anh vuốt tóc cô: “Yêu em… Tương Linh… Mười năm qua, em là tất cả của anh. Anh em hòa giải rồi, Lâm Sơ giờ là bạn tốt, gia đình ta viên mãn.” Cô mỉm cười, hôn môi anh: “Em cũng yêu chồng… Từ nhất kiến chung tình đến bạc đầu nghĩa bạc, em mãi là tiểu dâm phụ của anh.” Họ nằm đó, dưới ánh trăng hồ soi rọi, hạnh phúc vĩnh cửu như lời thề ngày cưới.
Và thế là, câu chuyện tình yêu dâm đãng của họ khép lại trong vòng tay nhau, nơi dục vọng và yêu thương mãi mãi hòa quyện, dẫn dắt đến một tương lai rực rỡ.

Bình luận

Để lại bình luận