Chương 89

Chuyển ngữ: Long Đế Novel
Hôm nay ông Yến rất vui nên uống thêm vài chén, cơm nước chưa xong đã say khướt đứng dậy, cười to ba tiếng: “Ha ha ha! A Đại nhà ta tìm được vợ rồi!”
Ba người đang ngồi: “…”
Bà Yến lúng túng giải thích với Kiều Khương: “Lão, lão quá chén ấy mà, cháu đừng để ý.”
Bà đưa tay đỡ ông Yến, muốn kéo ông vào phòng, ai ngờ ông Yến quay lại nghiêm túc nói với Yến Chiêu: “Mày phải trông chừng cẩn thận, không được để giống Vinh Yến…”
“Giời ạ! Ông đi nhanh giùm tôi cái!” Bà Yến vẫn luôn dịu dàng, nghe vậy không khỏi cầm cái tô trên bàn gõ lên trán ông, “Sao rượu vào là lời gì cũng thốt ra được thế.”
“Phản thật rồi! Bà dám đánh tôi!” Ông Yến chộp lấy cái tô hét to: “A Đại, mày phải trông cho kỹ, không được nuông chiều phụ nữ, mày nhìn đi, chiều quá sinh hư luôn rồi.”
Yến Chiêu đưa cái tô khác trên bàn cho bà Yến: “Mẹ, mẹ đánh đi, dù sao ngày mai bố dậy cũng không nhớ được.”
Bà Yến: “…”
Kiều Khương chống cằm nhìn cảnh này, nụ cười tươi rói, đôi mắt lóng lánh.
Một mình Yến Chiêu đưa ông Yến về phòng, bà Yến mặc kệ ông, ngồi tại chỗ ăn cơm với Kiều Khương, nói chuyện xấu hổ lúc ông Yến uống rượu, rồi kể về Yến Chiêu, bảo có lần anh quá chén, vác cuốc muốn ra ruộng trồng cây, lúc đấy đã hơn ba giờ sáng, phải nhiều người đè anh xuống giường mới khiến anh ngừng lại.
“Mẹ, bố gọi mẹ.” Yến Chiêu đi ra gọi to.
Bà Yến đáp: “Tới liền.”
Yến Chiêu đợi bà vào phòng mới bước đến cạnh Kiều Khương, vươn đầu ra, cướp lấy chiếc đũa của nàng gắp miếng thịt lên, nhai một lúc rồi hỏi: “Mẹ anh nói gì thế?”
“Chuyện của anh với Vinh Yến.” Kiều Khương dùng đũa nâng cằm anh, ấn đầu đũa vào yết hầu của anh. “Lần sau còn cắn đũa của em nữa, em sẽ chọc đấy.”
“Em chọc đi.” Yến Chiêu ngẩng cao đầu, lộ ra yết hầu dưới mắt nàng, “Em nỡ không?”
Kiều Khương trừng mắt.
Anh cầm khăn giấy cẩn thận lau sạch đũa rồi đưa tới tay nàng, kéo nàng ôm vào lòng, tựa cằm lên vai nàng: “Không thể có chuyện mẹ anh kể cho em nghe về Vinh Yến, nếu muốn biết em cứ việc hỏi anh.”
“Nếu em là Vinh Yến thứ hai.” Kiều Khương cố ý gắp rau xanh[*] vào bát anh, “Anh định làm gì?”
[*] màu xanh ý chỉ cắm sừng
Yến Chiêu: “…”
Anh nắm chặt tay nàng, dùng chiếc đũa trong tay nàng gắp rau đưa lên miệng, má nhai phồng phồng, sau đó chọc đầu đũa của nàng vào yết hầu mình: “Tốt nhất em cứ đâm chết anh luôn đi.”
Kiều Khương mỉm cười, khóe môi nhếch thành vòng cung, người đàn ông kéo mặt nàng lại, cắn môi nàng.
“Không có nếu như.” Giọng anh rất chắc chắn, nụ cười vẫn vương trên môi, “Em sẽ không vậy đâu.”
Đôi khi Kiều Khương rất ghét bộ dạng anh hiểu rõ nàng thế nào, nàng vừa nhướng mày lên, ngón trỏ của anh đã ấn xuống, lại cắn miệng nàng: “Không được nói linh tinh, anh không thích nghe.”
Kiều Khương: “…”
Nàng tức đến mức bật cười, tựa vào vai anh cười một hồi rồi dán vào làn da nóng hổi của anh cắn một cái.
“Về nhà nhé?” Anh ôm mông nàng ước lượng, “Ở đây cách âm không tốt.”
Kiều Khương: “…”
Nàng giận quá, lại há miệng cắn cổ anh.
Anh cũng cười, kéo mặt nàng, lại cúi đầu hôn nàng vừa ác vừa mạnh.
“Có về không?” Anh xoa eo nàng.
“Em không muốn đi bộ.” Nàng uể oải tựa vào ngực anh.
Yến Chiêu buông người ra, quay lưng về phía nàng, nắm tay nàng kéo người lên lưng mình, sau đó cõng nàng trên lưng rồi chào bà Yến: “Mẹ, bọn con đi đây.”
Bà Yến: “…À, đi đi, mà con bé sao đấy?”
Giọng người đàn ông mang theo ý cười: “Làm nũng đó, bắt con phải cõng.”
Kiều Khương: “…”

Bình luận

Để lại bình luận