Chương 89

1
Khi Mộ Lôi tỉnh lại thì cả người vẫn còn đang núp trong lòng Quyền Đình, vừa ngẩng đầu lên đã thấy gò má đang ngủ say của anh.
Nhìn thấy anh như vậy, cô đột nhiên nảy ra một suy nghĩ xấu xa. Mộ Lôi co người rụt vào trong chăn, há miệng ngậm lấy dươиɠ ѵậŧ đang bán cương của anh.
“Ưʍ…”
Người đàn ông sảng khoái hít sâu một hơi, mê man mở mắt ra. Anh xốc chăn lên, vỗ nhẹ lên gương mặt cô: “Lá gan càng lúc càng lớn nhỉ.”
Mộ Lôi rời khỏi dươиɠ ѵậŧ của anh, khẽ thè lưỡi làm mặt quỷ, sau đó nhanh chóng chạy vào trong phòng tắm, khóa trái cửa lại.
Cô dựa vào tấm ván cửa, trái tim đập thình thịch, thầm nghĩ đây là lần đầu tiên trong đời cô làm chuyện to gan đến vậy.
Quả nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng gầm giận giữ của Quyền Đình: “Mộ Lôi…”
Cả người cô run lên, chột dạ nuốt nước miếng một cái, cảm thấy nếu đi ra ngoài thì sẽ rất thê thảm.
Nhưng dù sao thì cô cũng đã làm rồi, bây giờ có hối hận cũng không còn kịp nữa. Nghĩ đến chuyện anh trước đây luôn bình tĩnh nhưng lúc này lại đang nổi giận lôi đình, cô lại không nhịn được mà cười trộm.
Mộ Lôi dựa vào cửa nghe ngóng tình hình, bên ngoài yên ắng không có động tĩnh gì hết.
Chẳng lẽ anh chịu bỏ qua cho cô? Hay là đang chờ ở bên ngoài chờ cô đi ra?
Cô càng nghĩ càng thấy xác suất phương án sau lớn hơn một chút. Nghĩ đến đây, Mộ Lôi cảm thấy yên tâm không ít, nhàn nhã đi đánh răng.
Vừa mới súc miệng xong thì cửa phòng tắm bị giật ra từ bên ngoài. Nhìn thấy vẻ mặt u ám của Quyền Đình, Mộ Lôi dựng hết tóc gáy.
“Anh anh anh… Sao anh lại mở được cửa?”
“Đây là nhà tôi, chẳng lẽ tôi lại không có chìa khóa à? Hử?”
Nhìn thấy Mộ Lôi vẫn đang cố gắng tìm kiếm cơ hội chạy trốn, Quyền Đình chậm rãi lên tiếng: “Tôi đếm đến ba, ra ngoài.”
“Một.”
“Ba.”
Vừa mới dứt lời, Quyền Đình lập tức bước vào trong phòng tắm, vác cô lên vai, tay kia đánh lên mông cô.
Mộ Lôi vừa kháng nghị vừa bất mãn: “Làm gì có người nào đếm bỏ qua hai như anh chứ? A…”
“Lộn xộn nữa thử xem.” Lại một bàn tay đánh lên ngực cô.
Quyền Đình ôm cô về giường, vừa nhìn thấy những “dụng cụ tra tấn” mà anh bày ra, Mộ Lôi lập tức có suy nghĩ bóp chết mình.
Có vẻ như vừa rồi không phải anh đi tìm chìa khóa, mà là đi lôi mấy thứ đồ này ra.
Mộ lôi che mông, làm bộ đáng thương cầu xin anh tha thứ: “Chủ nhân, em sai rồi.”
“Muộn rồi, mau nằm sấp xuống.”
Anh đặt Mộ Lôi vào giữa hai chân mình: “Lần này phải nghiêm phạt em, làm tới khi nào tôi nói dừng mới được dừng. Tôi khuyên em tốt nhất đừng nói chuyện nữa, tiết kiệm sức.”
“Ô… Chủ nhân… A!”
Không có lời dư thừa nào, một cây roi rơi xuống, Mộ Lôi đau đớn kêu lên thành tiếng.
Nhưng cho dù cô có kêu rên thế nào đi nữa thì động tác của Quyền Đình cũng không hề dừng lại. Một tay anh đè chặt hông cô, tay kia vung roi lên.
“A…Chủ nhân… Đừng mà…”
Cô đau đến mức quỳ rạp trên giường, hai chân móc ra sau, đung đưa qua lại.
“A… Đau quá…”
Quyền Đình dừng tay, Mộ Lôi vui vẻ quay đầu lại, cứ tưởng mọi chuyện đã kết thúc rồi, không ngờ anh lại cầm một cây roi khác lên, tiếp tục đánh xuống.
Không biết qua bao lâu anh mới chịu dừng lại, vươn tay xoa nhẹ nên bờ mông sưng tấy. Quyền Đình lấy thuốc trên đầu giường ra bôi cho cô, vừa bôi vừa hôn lên gương mặt nhỏ bé đầy nước mắt của cô.
Mộ Lôi ngơ ngác nhìn Quyền Đình, hôn đáp trả lại anh.
Cô nhẹ nhàng cắn lên môi anh một cái, thì thầm không rõ: “Chủ nhân, em yêu anh.”
“Bảo bối, anh cũng yêu em.”
Hơi thở hòa quyện vào nhau, gần trong gang tấc.
Là chủ nhân, cũng là người yêu. Là nô ɭệ, cũng là bảo bối.
Có lẽ có một ngày nào đó em có thể đứng sóng vai bên cạnh anh. Nhưng mặc kệ là lúc nào, chỉ cần anh nhìn em, thì em sẽ không chút do dự mà quỳ xuống dưới chân anh, ngẩng đầu nhìn anh.
Cũng chỉ nhìn một mình anh.

Bình luận

Để lại bình luận