Chương 9

Tống Hàm bị làm ra một thân mồ hôi, tiểu huyệt bị cắm tất cả đều là nước.
Tần Tự Ninh rút dương vật ra, lỗ huyệt bị cắm mở chảy ra tinh dịch trắng đục, thân thể Tống Hàm run rẩy, tiểu huyệt co rút lại mấp máy, lại phun ra một ít nước.
“Chị, anh rể…”
Ý thức được mình bị anh rể đè ra cắm vào thân thể, Tống Hàm nhỏ giọng khóc, vừa mệt vừa sợ hãi, bàn tay nhỏ bé lau nước mắt: “Anh rể, sao anh có thể như vậy…”
Phía dưới cô hiện tại nóng bỏng, tiểu huyệt và âm vật chưa trải qua chuyện đời bị thân gậy thô ráp của người đàn ông chà xát quá mức, hai núm vú mềm mại cũng bị hút đến sưng đỏ lên, đứng thẳng ở trong không khí, Tống Hàm cụp mắt lập tức nhìn thấy trên bầu ngực vốn trắng nõn tất cả đều là vết hôn cùng vết cắn hỗn loạn.
“Được rồi, đừng khóc nữa, không phải anh rể đã nói không có cắm toàn bộ vào sao? Chỉ cắm ở bên ngoài…”
Cô em vợ đỏ mắt, khóc đến nỗi Tần Tự Ninh đau lòng, lúc đau lòng lại cảm thấy bộ dáng bị chà đạp này của cô gái quá mê người, miệng dỗ dành an ủi, kết quả dỗ dành chưa được hai câu, lại ôm thân thể kiều diễm của cô hôn lên.
“Anh rể… A…”
Người Tống Hàm đều choáng váng, lưỡi của anh rể xông vào trong miệng, lưỡi nhỏ quấn lấy cô mút, thân thể vốn đã mềm nhũn của Tống Hàm càng thêm mất lực, chỉ có thể hừ hừ vài tiếng trong cổ họng.
Lưỡi của cô hôm nay bị anh rể hút đến tê dại, anh rể quá xấu xa.
Tần Tự Ninh ôm cô em vợ vừa được hung hăng yêu thương ức hiếp một trận, hôn cô từ mặt đến bắp chân một lần, hành vi háo sắc này, Tống Hàm chỉ biết khóc, ngay cả kháng cự cũng quên.
Hôn cô gái từ đầu đến chân một lần, Tần Tự Ninh mới ôm người mệt mỏi đến buồn ngủ đi rửa mặt.
Chờ đi từ phòng tắm ra, Tống Hàm đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tần Tự Ninh không chút khách khí ôm em vợ lên giường, lưu manh đến cùng, tối nay lập tức ôm Tống Hàm cùng nhau vào giấc.
Khóe mắt cô gái nhỏ còn đỏ, dáng vẻ khi ngủ vừa thuần khiết vừa đẹp, cái miệng nhỏ nhắn bị anh hôn có chút sưng đỏ, nhưng càng mê người.
Tần Tự Ninh cúi đầu liếm cánh môi mềm mại, ngậm trong miệng liếm mút, tay cũng không thành thật nắm hai bầu ngực lớn mềm mại xoa bóp.
Bộ ngực này so với bạn cùng lứa tuổi phát triển quá tốt, lần đầu tiên gặp mặt đã lắc lư trước mắt Tần Tự Ninh, lắc lư đến mức dương vật của anh cứng ngắc.
Thưởng thức đùa bỡn thân thể em vợ trong chốc lát, Tần Tự Ninh cảm thấy mỹ mãn ôm cô vào trong ngực, ngửi hương thơm của em vợ nhắm mắt lại.

Lúc Tống Hàm mở mắt ra, người vẫn còn mơ hồ.
Nhưng rất nhanh, ký ức đêm qua như thủy triều tràn vào trong đầu.
Anh rể vậy mà lại cứng rắn với cô, còn ép buộc cô làm loại chuyện này, cô còn bị anh rể đùa giỡn một mực rên rỉ, phía dưới cũng giống như không khống chế được, chảy nước liên hồi.
Tống Hàm vừa tức vừa xấu hổ, hốc mắt trong phút chốc đã đỏ, đang muốn đứng dậy chất vấn anh rể, lập tức phát hiện trên người mình có một cánh tay.
Cô trừng to mắt, quay đầu lại lập tức nhìn thấy một khuôn mặt anh tuấn phóng lớn, mà toàn bộ thân thể của cô đều bị anh rể ôm vào trong ngực.
Không chỉ có như thế, Tống Hàm cảm giác được trên đùi mình có một cự vật khổng lồ, nóng hầm hập khiến cho cô sợ hãi.
“Anh rể…”
Giọng Tống Hàm run rẩy, ủy khuất không chịu được, “Anh rể sao anh có thể như vậy…”
Rõ ràng khi còn bé anh rể thương cô như vậy, cô vẫn cảm thấy anh rể anh tuấn dịu dàng săn sóc, nhưng anh rể tốt như vậy, tối hôm qua lại làm chuyện không bằng cầm thú đối với cô.
Cô tin tưởng anh rể như vậy.
“Sao lại khóc rồi”, cô bé vẫn khóc, khiến Tần Tự Ninh thật sự đau lòng, anh đưa tay lau nước mắt của cô gái, “Xin lỗi, Hàm Hàm, tối hôm qua anh rể không tốt, anh rể nhịn quá lâu, nhất thời xúc động, anh rể xin lỗi em.”
Không nghĩ tới anh vừa nói như vậy, Tống Hàm khóc càng lợi hại hơn.
Vừa khóc vừa lên án hành vi xấu xa của người đàn ông: “Anh rể anh… cho dù anh không nhịn được, cũng không thể… Em cũng không phải chị… Em bị anh làm đau rồi, nếu chị biết thì làm sao bây giờ… Em sắp bị anh rể hù chết rồi, anh còn hôn môi em…”
Tần Tự Ninh lập tức liên tưởng đến cảnh tượng tối hôm qua mình đè ép thân thể mềm mại của cô đòi hỏi không ngừng, trong lòng thỏa mãn cười thầm, ngoài miệng dối trá không chịu được: “Đều là lỗi của anh rể, tối hôm qua anh rể mê muội, Hàm Hàm đừng khóc nữa được không?”
Nước mắt Tống Hàm càng chảy dữ dội hơn, bàn tay nhỏ bé lau nước mắt khóc không ngừng.
Tần Tự Ninh đành phải nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô lên, đau lòng lau đi nước mắt: “Đừng khóc nữa, nghe lời anh rể, đừng khóc…”
Còn khóc nữa, anh lại nhịn không được.
Nước mắt Tống Hàm như đứt dây, lại rơi xuống.
Tần Tự Ninh thở dài, người đàn ông buổi sáng nhìn thấy miếng thịt mỡ trong miệng càng nhìn càng mê người, xin lỗi, em vợ.
Anh cúi đầu, nâng mặt Tống Hàm, lại hôn lên.

Bình luận

Để lại bình luận