Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cuộc sống chung bắt đầu. Mỗi tối, Dĩ Triệt đều ôm cô ngủ, chân tay quấn quýt như dây leo. Hắn dường như bị nghiện hơi ấm của cô, không có cô hắn không ngủ được. Dần dần, Cố Như cũng hình thành thói quen rúc vào lòng hắn tìm sự an toàn.
Đêm nay, Dĩ Triệt phải giải quyết công việc gấp nên ngồi lại thư phòng làm việc muộn. Cố Như nằm trên giường rộng thênh thang, lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Thiếu hơi ấm quen thuộc, thiếu vòng tay rắn chắc của hắn, cô thấy trống trải lạ thường.
Cô rón rén đẩy cửa bước sang thư phòng. Ánh đèn vàng ấm áp hắt lên khuôn mặt tuấn tú đang chăm chú nhìn màn hình máy tính của Dĩ Triệt. Hắn đeo kính gọng vàng, trông càng thêm phần tri thức và quyến rũ chết người.
Thấy cô bước vào, hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng đẩy ghế ra, vỗ vỗ lên đùi mình. Cố Như hiểu ý, bước tới, nũng nịu leo lên ngồi gọn trong lòng hắn. Hắn vòng tay ôm eo cô, cằm tựa lên vai cô, tiếp tục gõ phím.
Cố Như dụi đầu vào cổ hắn, hít hà mùi hương nam tính pha chút mùi giấy tờ sách vở, mắt nhắm nghiền dễ chịu. Đôi tay mảnh khảnh của cô ôm chặt lấy cổ hắn.
“Không ngủ được sao?” Hắn hỏi nhỏ, giọng trầm ấm rung lên từ lồng ngực truyền sang lưng cô.
“Ừm… thiếu gối ôm.” Cô lí nhí.
Dĩ Triệt nhếch mép cười thỏa mãn. Hắn chính là muốn cô phụ thuộc vào hắn như thế này. Hắn dừng tay, mở hộc tủ bàn làm việc, lấy ra một chiếc hộp nhung đỏ sang trọng.
“Tặng em này.”
Hắn mở hộp, bên trong là một sợi dây chuyền bạch kim tinh xảo. Mặt dây chuyền hình hoa anh đào – loài hoa cô thích nhất, được chế tác tỉ mỉ, nhụy hoa là một viên kim cương hồng lấp lánh.
Cố Như mắt sáng lên: “Đẹp quá! Sao tự nhiên anh lại tặng em?”
“Thích thì tặng thôi. Quay lưng lại đây anh đeo cho.”
Hắn nhẹ nhàng vén tóc cô sang một bên, để lộ chiếc gáy trắng ngần quyến rũ. Hắn đeo sợi dây chuyền lên cổ cô, ngón tay lướt nhẹ trên da thịt khiến cô rùng mình. Chiếc vòng ánh kim nổi bật trên làn da bạch ngọc, đẹp đến mê hồn.
“Em không được tháo ra đâu đấy. Lúc nào cũng phải đeo, kể cả khi đi tắm.” Hắn dặn dò kỹ lưỡng, hôn nhẹ lên vai cô.
“Biết rồi, em sẽ giữ gìn cẩn thận.” Cố Như cười tít mắt, mân mê mặt dây chuyền.
Cô không hề hay biết, chiếc vòng cổ tuyệt đẹp này không chỉ là trang sức. Bên trong mặt dây chuyền hình hoa anh đào kia có gắn một thiết bị định vị GPS siêu nhỏ, công nghệ quân sự tối tân nhất. Dĩ Triệt muốn cô luôn ở trong tầm kiểm soát của mình. Dù cô đi đến chân trời góc bể, hắn cũng sẽ tìm ra. Sự lãng mạn của hắn luôn đi kèm với sự kiểm soát bệnh hoạn.
Cố Như ngồi trong lòng hắn một lúc thì cơn buồn ngủ ập tới. Cô gục đầu vào ngực hắn thiếp đi. Bộ ngực mềm mại ép sát vào lồng ngực cứng rắn, bờ mông căng tròn vô tình cọ quậy trên đùi hắn, ngay sát “người anh em” đang ngủ yên. Dĩ Triệt thở hắt ra, cố kìm nén dục vọng đang nhen nhóm, hắn không muốn đánh thức cô lúc này.
Đêm đó, họ ngủ cùng nhau. Nhưng Dĩ Triệt lại rơi vào cơn ác mộng quen thuộc.
“Cha! Mẹ! Đừng bỏ con!”
Trong giấc mơ, cậu bé 5 tuổi chân trần chạy trên nền sỏi đá sắc nhọn, máu chảy đầm đìa. Ngôi nhà to lớn chìm trong biển lửa đỏ rực. Tiếng nổ, tiếng gào thét vang trời. Cậu bé trơ mắt nhìn tấm mái nhà đổ sập xuống, đè nát người mẹ thân yêu đang cố bò ra ngoài. Trước khi bị ngọn lửa nuốt chửng, bà vẫn cố mỉm cười nhìn con trai, ánh mắt đầy bi thương và yêu thương.
“Khônggg!”
Dĩ Triệt giật mình tỉnh giấc, hét lên một tiếng đau đớn. Hắn bật dậy, mồ hôi ướt đẫm trán, hơi thở dồn dập, tim đập như muốn vỡ tung. Nỗi ám ảnh về cái chết của cha mẹ vẫn đeo bám hắn suốt hai mươi năm qua, biến hắn thành kẻ máu lạnh và khao khát tình thương đến cực đoan.
Cố Như bên cạnh cũng bị đánh thức. Thấy Dĩ Triệt hoảng loạn, cô không hỏi gì, chỉ nhẹ nhàng vươn tay ôm lấy hắn, vỗ về tấm lưng đang run rẩy.
“Không sao đâu, có em ở đây rồi. Triệt, em ở đây.”
Dĩ Triệt quay sang nhìn cô, ánh mắt dần lấy lại tiêu cự. Hắn gục đầu vào vai cô, hít sâu mùi hương quen thuộc. Chính sự dịu dàng này của cô đã cứu rỗi linh hồn hắn, kéo hắn ra khỏi vũng lầy tăm tối. Với hắn, Cố Như là sinh mạng, là tín ngưỡng duy nhất.
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận