Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

*Đại cát đại lợi: Lời chúc may mắn và thành công

Theo như vốn hiểu biết ít ỏi của một đứa không chơi game như mình thì ăn gà ở đây là chơi PUBG.

Tả Khuyết ngẩn người, sau khi xác định là cô đang nói chuyện với anh mới gỡ tai nghe xuống, thấp giọng mà “Ừ” một tiếng.

Nghĩ đến câu cô vừa hỏi, anh bật cười nói: “Tôi ăn gà, không phải là…ăn gà.”

Đồng Vận đỏ mặt nghẹn lời, một lúc lâu sau mới ngượng ngùng nói: “Anh rất thích chơi sao?”

“Chỉ là hơi nha… Tôi chỉ hơi thích chơi thôi. Bất quá lát nữa cũng muốn xem phim nên không chơi nữa” Vừa dứt lời anh liền cất tai nghe và di động vào túi.

Đồng Vận hơi cong môi.

Nếu cô không đoán sai thì lúc nãy Tả Khuyết định nói “Chỉ là hơi nhàm chán”.

Nhàm chán.

Vốn dĩ không ai thích bị người ta nói rằng: Đi chung với họ rất nhàm chán.

Vì thế anh đã thay đổi cách nói.

Đồng Vận bị sự tinh tế nhỏ nhặt này của Tả Khuyết làm xao xuyến tâm tư, trái tim bắt đầu đập nhanh hơn.

Đồng Vận chỉ vào một thùng bắp rang.

Hoa Trĩ: “Cậu không uống Coca?”

Cô lắc đầu. Vì đang bị bà dì tra tấn nên không muốn uống đồ có ga.

Bọn họ không mua được bốn ghế kế nhau có tầm nhìn tương đối tốt nên đành phải tách ra hai hai.

Đương nhiên là Hoa Trĩ muốn ở cạnh Chu Kỳ.

Cho nên, Đồng Vận và Tả Khuyết phải ngồi chung.

Giữa hai cặp là một lối đi nhỏ.

Tả Khuyết vừa ngồi xuống liền lấy di động ra nghịch.

Đồng Vận cho rằng anh lại muốn “ăn gà”, thầm nghĩ: Đúng là miệng lưỡi đàn ông, toàn bốc phét.

Nhưng không tới hai phút sau anh liền cất di dộng vào trong túi.

Phim chiếu được 20 phút, Tả Khuyết đứng dậy đi ra ngoài.

Khi trở về trên tay anh cầm hai túi trà sữa. Một túi đưa cho bọn Hoa Trĩ.

Tả Khuyết ngồi lại chỗ cũ, từ túi còn lại lấy ra một ly đưa tới tay cô, đè thấp giọng nói: “Cầm.”

Âm thanh của anh rất êm tai, ôn nhuận từ tính, lại có chút thanh lãnh, giống như gió xuân ấm áp thổi qua.

Đồng Vận cảm giác như có một dòng điện từ lỗ tai truyền tới đại não, nửa người tê rần.

Cô ngơ ngác cầm lấy ly nước kia.

Xúc cảm ấm áp lan rộng khắp lòng bàn tay.

Tả Khuyết đưa cho cô ly trà gừng táo đỏ long nhãn.

Đồng Vận cầm ly nước trong tay, cắn ống hút rồi chậm chạp mút.

Trong lòng cô như có con nai chạy loạn, đại não miên man bất định —

Không lẽ Tả Khuyết phát hiện cô tới tháng? Làm sao mà anh biết được chứ? Anh săn sóc đối với phụ nữ như vậy, căn bản không giống thẳng nam sắt thép nha!

Khi phim chiếu được một nửa thì Đồng Vận đã uống xong ly nước.

Cuối cùng thì cơ thể run bần bật trong đông lạnh của cô cũng ấm áp hơn một chút.

Đồng Vận bỏ ly không vào túi, định xem phim xong sẽ mang đi vứt.

Khi cô ngồi dựa vào lưng ghế, người nọ bên cạnh bỗng nhiên cúi sát xuống, giọng nói trầm thấp vang bên tai: “Cô uống hết rồi?”

Hơi thở của anh quá gần, phun lên vành tai khiến hai lỗ tai và cổ cô đều đỏ lên.

“Ừ” Đồng Vận cứng đờ người mà gật đầu, dư quang thoáng nhìn sang ly nước trong tay anh còn nguyên, hoài nghi hỏi, “Không uống thì mua làm cái gì?”

Tả Khuyết: “Ấm tay”

Đồng Vận: ???

Mua bốn ly trà sữa cho ấm tay? Có phải cô nên khen anh đây là đại gia với tấm lòng ấm áp, bác ái không?

Đồng Vận: “… Vậy sao anh lại không mua túi chườm nóng?”

Tả Khuyết: “Túi chườm nóng lại không thể uống.”

Đồng Vận: “…”

Tả Khuyết nhét ly trà sữa còn lại vào tay cô, “Cho cô”

Đồng Vận cảm nhận được sự ấm áp trong lòng bàn tay, “Không phải anh muốn làm ấm tay sao?”

“Tay của tôi đã ấm rồi.” Anh nâng tay cất vào túi áo hoodie rồi lại như cũ cúi người về phía cô, “Ly nước kia của cô uống ngon không?”

Đồng Vận cắn môi, nhẹ giọng đáp, “Ngon.”

“Tôi biết ngay cô sẽ thích mà.” Lời nói của anh kèm theo ý cười nhạt nhẽo, “Lúc ăn lẩu tôi đã chú ý cô rất lâu…”

Bình luận

Để lại bình luận