Chương 9

Dịch Nhữ không đợi được câu trả lời, tiếng khóc của cô dường như thu hút ai đó, cô bị túm tóc cưỡng ép mở miệng, nụ hôn của người nọ giống như khúc nhạc dạo đầu cho dã thú cắn nuốt con mồi, mãnh liệt lại ngang ngược, không hề giữ lại mà mút gặm cắn, giống như hận không thể nuốt cô vào trong bụng. Dịch Nhữ nức nở né tránh, đối phương sẽ bóp cằm cô ác ý gặm cắn môi cô.

Không… Không!

Ban ngày cô còn phải đến công ty, sẽ bị người ta nhìn ra.

Đặc biệt là…

“Thất thần cái gì.”

Nụ hôn của người đàn ông quá điên cuồng, Dịch Nhữ bị hôn đến thở không nổi, gần như hít thở không thông, cô vừa thoát khỏi miệng đối phương đã nhanh chóng thở dốc mà nghĩ đến chỗ trốn, nhưng cô đã quên mình bị trói, bàn tay to của đối thủ nhẹ nhàng đặt ở trên sườn cổ của cô, cô giống như một con nai con bị sư tử giữ chặt, sợ hãi không dám động đậy.

“Cổ thật xinh đẹp, tôi đã chuẩn bị vòng cổ rất đẹp, lần sau sẽ tự mình đeo cho bảo bối, nhất định rất đẹp.” Tay người đàn ông vòng qua chiếc cổ thiên nga mảnh khảnh của cô, giống như gông xiềng chợt hơi siết chặt: “Sau đó nhốt bảo bối ở tầng hầm, cả đời cũng không cởi ra. ”

Nghe được những lời này, Dịch Nhữ hoảng sợ đến thất thanh.

Anh đang nói về cái gì vậy?

“Đừng sợ, tôi đã đọc gợi ý tìm kiếm chủ nhân mà lúc trước cục cưng viết trên phần mềm xã hội, không phải cục cưng thích bị nhốt lại sao?”

Hạ Cảnh Chiêu từng nghĩ rằng thật trẻ con khi ôm mối hận và lật lại chuyện cũ, nhưng giờ anh thản nhiên chấp nhận mình là một người đàn ông bụng dạ hẹp hòi lên hiện thực có thể càng thêm đáng sợ hơn.

“Tôi sẽ giấu cục cưng để không ai có thể tìm thấy, bạn trai, bạn trai cũ, bạn bè, gia đình, nuôi thành một phế vật vô lo vô nghĩ, mỗi ngày đều bị tôi giam lại bị chịch, trừ mấy cái này ra thì không cần làm gì cả.”

Dịch Nhữ lập tức kích động giải thích: “Không phải, đó là trước kia, hiện tại tôi không còn thích SM nữa!”

Hạ Cảnh Chiêu cố tình giả vờ kinh ngạc: “Ồ? Chuyện đó xảy ra khi nào, tại sao em không nói với tôi sớm hơn.”

Dịch Nhữ sợ đến mất cả lý trí: “. . . . . Lúc đó tôi viết bừa thôi! Từ một năm trước tôi đã không còn thích nó, không thích nó từ lâu rồi!”

“Không sao cả, cục cưng nhất định sẽ lại yêu thích.” Hạ Cảnh Chiêu vuốt tóc cô, tàn nhẫn nói: “Ngoan, chủ nhân sẽ thương cục cưng.”

Ngay lập tức, Dịch Nhữ nghe thấy tiếng khóa thắt lưng được mở ra, cô banh hai chân quỳ trên giường, kêu lên: “Cứu! Cứu! Cứu với!!! Buông tôi ra! Buông tôi ra… Đừng! . . . Tôi bị AIDS! Đúng, tôi bị AIDS!”

Người đàn ông cười khúc khích, cô còn chưa bò đi được nửa bước đã bị anh ôm lấy eo kéo trở về đập mạnh vào cặp đùi rắn chắc của mình. Hạ Cảnh Chiêu không chấp nhận sự kháng cự mà dùng đùi đẩy đầu gối cô ra, cố định hai chân cô ở tư thế mở rộng hai chân ở trước hông mình, dương vật cứng rắn nóng bỏng sớm đã chuẩn bị sẵn sàng, quái vật khổng lồ cong vút dán sát vào bên ngoài mông cô, lấy nhiệt độ nóng bỏng hướng về phía thân thể chủ nhân mà chào hỏi.

Dịch Nhữ run rẩy trong giây lát, giọng nói của cô vỡ vụn: “Làm ơn! Buông tha cho tôi đi! Đừng! Không cần…! Tôi sẽ lây nhiễm cho anh!”

Hạ Cảnh Chiêu khẽ cau mày, cắn một cái vào vai cô, nhẹ nhàng vạch trần lời nói dối của cô: “Tháng trước cục cưng vừa mới khám bệnh xong, rất khỏe mạnh.”

Trụ thịt đập bên ngoài lỗ mềm, cơ thể Dịch Nhữ co rút lại, sau đó là cơn đau như dao cắt, dương vật của người đàn ông đang muốn lao vào, nhưng mới tiến vào được một nửa đã bị lỗ nhỏ gần như co thắt kẹp chặt, không thể tiếp tục được nữa…Không thể mảy may lọt vào.

Bình luận

Để lại bình luận