Chương 9

Cái tốc độ này, đã có rất nhiều người chơi bày tỏ mình chịu không nổi, nhanh quá rồi, nên những người mua bình thường chỉ chọn chế độ rung trung bình mà thôi.

Thẩm Lạc Bạch bị cắm tới cả người run cầm cập, hai tay nắm chặt lấy ga giường, trong lòng bắt đầu cảm thấy sợ hãi không thôi, nhanh quá rồi, anh sắp chết mất rồi.

Sắp bị chịch hư rồi.

Càng về sau thì Thẩm Lạc Bạch lại càng khó bắt kịp tốc độ của người máy hơn: “Aa… Anh Yến, nhanh quá rồi, nhanh quá rồi.”

Thật sự, sắp bị chịch hư rồi.

Cảm giác ấm nóng bên dưới không ngừng xộc lên, Thẩm Lạc Bạch hoàn toàn không còn cảm giác xấu hổ gì nữa, bên miệng không ngừng thốt ra từng tiếng rên rỉ dâm đãng loạn xạ.

Miệng thì nói quá nhanh rồi nhưng một chút ý nghĩ muốn để Giang Yến dừng lại cũng không có.

Tình dục mãnh liệt thế này là thứ mà trước giờ anh chưa từng được trải nghiệm qua, khoái cảm xa lạ kích thích thẳng lên đầu óc anh.

Hoàn toàn không ngờ là với cường độ đâm rút lớn thế này mà Thẩm Lạc Bạch vẫn không sao, còn đang rất hưởng thụ nữa.

Anh vặn vẹo eo quấn chặt lấy Giang Yến, giống như là một con rắn xanh: “Aaa chồng giỏi quá… Ức aaaaa chịch hư mất rồi.”

Thẩm Lạc Bạch cực kì hưởng thụ trận làm tình đã đời này, anh chỉ hận không thể chết dưới thân của Giang Yến nữa thôi, thật sự quá thoải mái, quá sướng.

Anh thừa nhận bản thân mình là một người lúc nào cũng nghe theo bản năng, tại sao cứ phải kìm nén dục vọng của mình chứ, khó chịu biết bao nhiêu.

Nếu mà không phải anh mắc chứng sợ xã hội thì anh đã thật sự rất muốn để cho người khác chịch anh rồi, chịch tới mức anh không thể xuống được giường, mà người duy nhất anh nghĩ tới trong những suy nghĩ dâm đãng đó luôn luôn là Giang Dập An.

Nhưng người đang chịch anh lại không phải là Giang Dập An anh mong ngóng ngày đêm, mà là một người máy AI bị anh xem là người thay thế.

Anh cũng không cần phải kiêng kị điều gì, đây là bạn đời của riêng mình anh, anh có thể phóng túng thả lỏng để bản thân mình đắm chìm trong đó.

Thẩm Lạc Bạch ngước mắt lên nhìn, ánh mắt lấp đầy cơn dục vọng ngây ngốc nhìn Giang Yến: “… Tại sao anh lại không phải là anh ấy chứ.”

Hình như người máy đã nhận được thông tin của Thẩm Lạc Bạch, tốc độ đâm rút càng tăng nhanh và mạnh hơn.

Cả căn phòng chỉ còn lại tiếng rên rỉ thở dốc của Thẩm Lạc Bạch.

Thẩm Lạc Bạch giãy dụa giữa cơn sóng tình dục, phí hết công sức mới mở được bản ghi âm trong điện thoại.

Trong đó có mấy cái kịch truyền thanh cao H mà anh đã lưu, còn có rất nhiều tiếng thở dốc siêu công mà đã sưu tập nữa.

Anh quá muốn nghe được giọng của Giang Yến rồi, anh muốn Giang Yến nói với anh thật nhiều lời hạ lưu.

Anh không muốn mình không được hồi đáp lại nữa, trong căn phòng này quá yên tĩnh rồi, chỉ có mỗi một mình âm thanh của anh.

“Anh Yến… Aaa, em muốn nghe giọng của anh.” Thẩm Lạc Bạch muốn tránh thoát nhưng lại như thể bị dính vào người của Giang Yến không thể tách ra.

“Em có thể mở kịch truyền thanh không… Aaa, nhanh quá.”

Không biết tay chạm phải tệp âm thanh nào mà trong điện thoại vang lên tiếng thở dốc từ tính của một người đàn ông, rất giống với giọng của Giang Yến.

Âm thanh của người đàn ông kia kích thích đến Thẩm Lạc Bạch khiến cả người anh run lên.

Dương vật cắm rút liên hồi.

“Bé cưng… Em chặt quá, aa… Sướng chết mất rồi.”

Thẩm Lạc Bạch lắc mông để cho Giang Yến chơi anh: “Chồng ơi, chơi em… Aaa chơi chết em đi.”

“Chơi chết em, bé đĩ dâm… Đĩ dâm.”

Dương vật thật sự rất to, rất thô, chịch rất thoải mái, bên trong bị lấp đầy khiến cho Thẩm Lạc Bạch rất thoả mãn.

Huyệt mật không ngừng chảy ra nước nhờn ướt sũng, hạ thân của hai người toàn là dâm dịch, tiếng nước “phụt phụt” vang lên không ngừng nghe vô cùng sắc tình.

“Chồng ơi mau chịch bé đĩ dâm đi…. AAAAA tuyệt quá, chỉ cho chồng chịch thôi.” Nước dâm không ngừng bắn ra, chính Thẩm Lạc Bạch cũng không ngờ mình có thể bắn nhiều nước được như vậy.

Bình luận

Để lại bình luận