Chương 9

Tiếng nói của nàng nũng nịu, dễ nghe. Trong lòng Phỉ Huyễn Minh cảm thấy như đang nở rộ.

Hắn kéo Thẩm Phạn xuống phía dưới gầm thư án, cho nàng trốn ở đó. Còn chính hắn thì ra mở cửa cho Mạnh đại nhân tiến vào. Tùy ý phất tay để hắn ta ngồi ở ghế đỏ cạnh cửa, còn bản thân thì ngồi ở án thư án trước ghế thái sư.

Phỉ Huyễn Minh và vị khách ngồi phía trên thảo luận về những vụ án trong triều, Thẩm Phạn phía dưới cảm thấy thật nhàm chán, không thú vị. Đôi mắt nhìn ngắm xung quanh, bỗng nhiên thấy hai chân tình lang của mình đang tách ra, chỗ bụng nhỏ có hơi hơi nhô lên. Thẩm Phạn cười giảo hoạt như một tiểu yêu tinh, nghĩ thầm vừa rồi chính ngươi đã trêu đùa ta, bây giờ hãy xem ta phản công đây. Nàng ngồi quỳ xuống, hai tay duỗi ra, nắm lấy tiểu huynh đệ của hắn qua một lớp quần áo, vuốt ve lên xuống. (Kua Kua)

Phỉ Huyễn Minh nhăn mày, lại nhịn không được mà nhẹ rên ra tiếng, liếc mắt nhìn xuống tên tiểu chiến hữu đang hưng phấn, phấn chấn mà dựng đứng lên, gân xanh trên trán bỗng nổi lên.

“Phỉ đại nhân, ngài bị gì vậy?” Mạnh đại nhân rất quan tâm mà hỏi.

Phỉ Huyễn Minh vẫy vẫy tay: “Không sao, ta chỉ đau bụng thôi. Mời Mạnh đại nhân tiếp tục.”

Thẩm Phạn cảm thấy còn chưa thỏa mãn, tay nhỏ cởi bỏ quần áo bên ngoài của hắn, trong phút chốc, đôi mắt nàng đã phải đối diện với một cự vật gân xanh hùng tráng, cao cao tại thượng mà nhô đầu lên giữa lớp lông rậm rạp.

Quy đầu thô to, từng vòng gân xanh như muốn bạo khởi, bàn tay mảnh khảnh của nàng chỉ có thể cầm được một nửa cự vật nóng bỏng này, từ gốc rễ bên dưới từ từ di chuyển, vuốt ve lên trên. Mà Phỉ Huyễn Minh lại không dám nhúc nhích, chỉ có thể để nàng tùy ý làm bậy.

Mã mắt côn thịt tiết ra một ít chất nhầy trong suốt, đầu lưỡi ôn nhu của Thẩm Phạn liếm láp lấy phần đỉnh mẫn cảm, làm tên yêu nghiệt nào đó nhịn không được mà gầm nhẹ thành tiếng. Bàn tay đang dặt trên bàn của hắn không ngừng nắm chặt lại, một tay chống trán, che dấu đi biểu tình dục cầu bất mãn và vẻ mặt sung sướng hưởng thụ của bản thân.

Mạnh đại nhân lại nhìn ra là hắn đang quá đau đớn: “Phỉ đại nhân, ngài còn khỏe chứ? Có muốn gọi đại phu lại xem xét một chút không?”

Phỉ Huyễn Minh điều chỉnh lại hô hấp: “Không có gì to tát cả, nghỉ ngơi một chút thì khỏe ngay thôi. Chi bằng, việc này chúng ta để sau hẵng nói tiếp, mong Mạnh đại nhân rộng lượng thứ lỗi cho ta.”

Hắn gọi hạ nhân tiễn Mạnh đại nhân ra ngoài.

Phỉ Huyễn Minh ngồi trên ghế đặt chân xuống đất, kéo nhẹ ghế về phía sau. Lôi cái tên đầu xỏ đang trốn trốn núp núp phía dưới ra, làm nàng ngồi trên người mình.

“Nàng là muốn nhìn ta sướng chết phải không?” Phỉ Huyễn Minh trừng phạt bằng cách đánh nhẹ mấy cái vào mông nhỏ của nàng.

Hắn đối mặt với nàng, thở hổn hển: “Xem ra cũng khá thoải mái, Phạn Phạn tiếp tục liếm nó đi!”

“Ai bảo chàng trêu chọc ta làm chi, bây giờ chàng cầu xin ta lại đi.” Nàng hất cằm, kiêu ngạo mà nhìn hắn.

“Được được được. Phạn Phạn, cầu xin nàng, cái gì ta cũng thuận theo nàng.”

Thẩm Phạn nhìn xem bộ dáng đáng thương của hắn, nhịn không được mà cười ra tiếng: “Bản Công chúa hiện tại sẽ hảo hảo hầu hạ Phò mã đây một phen.” Nói xong, quỳ gối xuống giữa hai chân hắn.

Hắn thấy Thẩm Phạn mở rộng vạt áo của nàng, hai tay nâng lấy cặp vú nở nang kẹp côn thịt của hắn vào chính giữa, trên dưới vuốt ve, hai vú cũng theo tiết tấu của động tác mà phập phồng rung động. Khóe môi Thẩm Phạn phát ra những tiếng ngâm nga mị hoặc. Cảnh tượng hương diễm này làm người xem như hắn muốn chảy cả máu mũi, côn thịt cũng theo đó mà cảm nhận sự mềm mại đang bao bọc, nó càng thêm bành trướng, cứng rắn.

Đầu lưỡi phấn hồng liếm mút lấy đỉnh quy đầu, mã mắt phía trên không rỉ ra chất nhầy trong suốt, đầu lưỡi cũng theo đó mà đem cổ dịch trắng đục này hàm chứa trong miệng, rồi nuốt xuống.

Bình luận

Để lại bình luận