Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Gặp Lại Ở Triển Lãm Tranh

“Chuyện này để sau hẵng tính mẹ ạ.” Tô Yểu không muốn tiếp tục chủ đề này, “Mẹ, con phải ra làm việc rồi, thôi nhé.” Vội vàng cúp máy, Tô Yểu bước ra khỏi nhà vệ sinh, khuôn mặt lại đeo lên vẻ chuyên nghiệp thường thấy.

Lát nữa cô phải qua tòa nhà Thế Kỷ một chuyến. Hai ngày nữa Điền Lệ Quân có cuộc gặp quan trọng với một đối tác thích hội họa. Muốn lấy lòng người ta, phải gãi đúng chỗ ngứa. Cô là trợ lý, đương nhiên phải chạy việc vặt. Nghe nói mấy hôm nay ở tòa nhà Thế Kỷ có triển lãm tranh, qua đó xem chắc sẽ có thu hoạch.

Cách hai trạm tàu điện ngầm là tới tòa nhà Thế Kỷ. Tô Yểu đi thẳng lên tầng cao nhất, trình thư mời rồi bắt đầu lướt qua các tác phẩm một cách qua loa. Thời gian Điền Lệ Quân cho cô không nhiều. Nhưng cả một tầng lầu trưng bày không ít tác phẩm, Tô Yểu xem đến hoa cả mắt. Cuối cùng, cô rẽ vào một góc khuất nhất, chăm chú nhìn bức tranh trên tường, nhớ lại yêu cầu của Điền Lệ Quân: “Cứ chọn bức nào cô xem không hiểu là được.”

Yêu cầu này quá mơ hồ. Tô Yểu xem qua bao nhiêu tác phẩm, chỉ có bức tranh trước mắt này mới khiến cô thấy lạ. Nền tranh màu đỏ tươi rực rỡ, vài đường cong màu vàng cam rơi lả tả trên đó, ngoài ra không còn màu sắc nào khác. Tên tác phẩm là “Ánh Trăng”. Rực lửa và ánh trăng, hai thứ tưởng chừng chẳng hề liên quan.

Đang phân vân có nên chọn bức này hay không, vai cô đột nhiên bị ai đó vỗ nhẹ hai cái. Tô Yểu quay đầu lại, kinh ngạc khi thấy người đến: “Trùng hợp vậy.”

Cách lần gặp trước đã nửa tháng, Tô Yểu phát hiện, dưới ánh đèn tĩnh lặng của phòng triển lãm, gương mặt góc cạnh của Lương Sở Uyên đối lập với ánh trăng thanh lãnh lại có thêm vài phần ấm áp.

Lương Sở Uyên cười. Đúng là trùng hợp.

“Anh cũng đến xem triển lãm à?”

Cấp trên có lệnh, không thể không đi. Anh ra hiệu.

Hai người đi ra ngoài. Lương Sở Uyên nhìn Tô Yểu. Cô thích bức nào?

“À, bức vừa rồi,” Tô Yểu chỉ về phía sau, “Bức tên ‘Ánh Trăng’ ấy.”

Lương Sở Uyên ngạc nhiên. Bức đó à? Có gì đặc biệt sao?

“Tôi thích cái vẻ khó nắm bắt của nó.” Tô Yểu cười nói.
Lương Sở Uyên cũng cười theo. Tôi cũng thấy vậy.

“Anh thấy sao?”

Lương Sở Uyên nhận xét: Trừu tượng, khó hiểu, nhưng có sức hút.

“Ha ha, không ngờ chúng ta lại cùng quan điểm ở điểm này.” Tô Yểu vỗ tay, “Vậy chọn bức này đi, hy vọng không vượt quá ngân sách.”

Kết quả khi thanh toán, giá bức tranh còn thấp hơn hai con số so với mức dự trù của Điền Lệ Quân. “Nhiệm vụ hoàn thành xuất sắc.”

Lương Sở Uyên đi theo Tô Yểu ra ngoài. Để tôi đưa cô về.

“Thôi không cần đâu, có hai trạm tàu điện ngầm là tới rồi.” Tô Yểu nói.

Lương Sở Uyên im lặng nhìn cô, trong lòng không nghĩ gì cả. Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, Tô Yểu cuối cùng cũng thỏa hiệp. Cô tự nhủ, dù sao cũng đang cầm một món đồ quý giá, đi tàu điện ngầm quả thực không tiện lắm. “Được rồi, vậy làm phiền anh.”

Đến dưới lầu công ty, Tô Yểu tháo dây an toàn: “Cảm ơn anh đã đưa tôi về.”

Lương Sở Uyên xuống xe, giúp Tô Yểu lấy bức tranh từ ghế sau ra. Tô Yểu cẩn thận nhận lấy, lại nói lời cảm ơn lần nữa: “Hôm nay may mà gặp được anh, nếu không tôi cũng không mua được bức tranh này thuận lợi như vậy.” Người quản lý triển lãm quen biết Lương Sở Uyên, nếu không có anh, có lẽ giờ này cô vẫn đang xếp hàng chờ làm thủ tục.

Không khí im lặng trong giây lát. Tô Yểu liếm môi, bất giác siết chặt khung tranh, giọng có chút căng thẳng: “Cho nên… Tuần sau anh có rảnh không? Tôi mời anh bữa cơm.”

Lương Sở Uyên ngẩn người, vẻ mặt có chút tự trách. Tôi quên mất, lần trước cô đã mời tôi rồi.

Tô Yểu hơi ngượng, định nhắc anh coi như huề nhau, bữa cơm này có thể bỏ qua. Ai ngờ Lương Sở Uyên lại cười nhìn cô, nói cho cô biết: Vậy lần này đến lượt tôi mời.

Bình luận

Để lại bình luận