Chương 9

Nhìn thấy thiếu gia há miệng uống hết dâʍ ŧᏂủy̠ của mình, Nịnh Bảo cảm thấy thỏa mãn chưa từng có, đồng thời cũng càng thích thiếu gia hơn, lại càng không thể tự kiềm chế, thật muốn ngồi trên mặt thiếu gia thế này mãi.
Ngay khi Nịnh Bảo đang dâʍ đãиɠ đút cho thiếu gia uống da^ʍ thuỷ của mình, bên ngoài hành lang đột nhiên vang lên tiếng bước chân.
Nịnh Bảo nhất thời hoảng sợ, vội vàng trèo từ trên mặt thiếu gia xuống, luống cuống lau sạch da^ʍ thuỷ trên mặt giúp thiếu gia, sau đó khép miệng thiếu gia lại.
Sau khi sửa soạn cho thiếu gia xong, Nịnh Bảo kéo váy của mình xuống che đi phần thân dưới không mặc qυầи ɭóŧ, sau đó sửa sang lại bản thân một chút.
Khi cậu vừa sửa soạn xong thì cửa cũng vừa mở, lão quản gia bước vào, theo sau là một người đàn ông tuấn tú.
Người đàn ông kia vừa vào phòng, liền trực tiếp đi về phía thiếu gia đang nằm trên giường, nắm lấy tay thiếu gia rồi bắt đầu khóc: “Xin lỗi, anh đến muộn rồi.”
Nhìn người đàn ông kia nắm tay thiếu gia, quan hệ giữa hai người dường như rất thân thiết, trong lòng Nịnh Bảo thầm chua xót, cậu có một cảm giác khó tả, giống như bị người nào đó bóp chặt trái tim vậy.
Khi Nịnh Bảo đang ghen tuông, người đàn ông kia đột nhiên tức giận nói: “Cái gối này sao lại bị ướt vậy, Thời Kình ngủ ở đây sao có thể thoải mái được?”
“Vâng … Thực xin lỗi …” Nịnh Bảo cúi đầu thừa nhận sai lầm của mình, không biết là khóc vì bị mắng khi làm sai chuyện, hay là bởi vì thiếu gia bị đoạt đi mất, cậu khóc rất thương tâm, những giọt nước mắt cứ thế rơi xuống, không thể dừng lại.
Người đàn ông kia cũng không vì lời xin lỗi của Nịnh Bảo mà ôn hoà hơn chút nào, hắn ta tức giận nói: “Cậu có thể cẩn thận hơn khi chăm sóc Thời Kình được không?”
Nịnh Bảo mím môi, rất uỷ khuất, nhưng cậu không thể phản bác lại.
Sau đó, người đàn ông kia vẫn ngồi ở bên cạnh giường, nắm tay thiếu gia, nói rất nhiều lời, Nịnh Bảo đứng ở một bên quan sát, cả người như ngâm trong bình dấm, chua chết mất.
Khoảng mười giờ tối, người đàn ông đó mới rời đi, trước khi đi hắn ta còn hung hăng liếc mắt nhìn Nịnh Bảo một cái.
Sau khi người đàn ông đó bước tới cửa, hắn ta khó hiểu quay lại, hỏi người quản gia đi phía sau hắn: “Sao ông lại để thằng nhóc đó chăm sóc cho em trai tôi, tôi thấy nó rất yếu ớt, có vẻ nó không biết cách để chăm sóc người khác. ”
Lão quản gia đáp: “Đây là quyết định của chính thiếu gia.”
Sau khi người đàn ông kia rời đi, Nịnh Bảo vẫn mất hồn mất vía.
Từ hành động vừa nắm tay thiếu gia vừa nói nhiều lời thân mật của người kia, có thể thấy quan hệ giữa hắn ta và thiếu gia hẳn là rất thân thiết, có lẽ là người yêu hay gì đó.
Nịnh Bảo yên lặng mặc qυầи ɭóŧ vào, sau đó lẳng lặng ngồi cách xa thiếu gia, lẳng lặng nhìn thiếu gia trên giường.
Người đàn ông đó và thiếu gia trông rất xứng đôi, chắc hẳn họ đã từng có rất nhiều kỷ niệm đẹp với nhau, còn cậu chỉ là một kẻ thứ ba đáng khinh.
Thậm chí cậu còn không xứng làm kẻ thứ ba, bởi vì thiếu gia chưa bao giờ thừa nhận có quan hệ với cậu.
Nịnh Bảo nghĩ đến đó lại khóc, đây là lần đầu tiên cậu thích một người đến vậy, cũng là lần đầu tiên cậu khóc vì ghen tị.
Nịnh Bảo nghẹn ngào xin lỗi thiếu gia ở trên giường: “Thiếu gia, thực xin lỗi … Nịnh Bảo không chăm sóc tốt cho anh… Nịnh Bảo sẽ không đòi tiền lương.”
Nịnh Bảo quay lại thu dọn đồ đạc của mình, cậu đã làm việc được gần hai tuần, cậu sẽ không lấy tiền lương của hai tuần này, cậu cũng không xứng đáng để lấy.

Bình luận

Để lại bình luận