Chương 9

Cửa hàng hiếm lạ cổ quái kia biến mất, chỉ còn một người là hắn đứng ở ven đường trên lối đi bộ , vẫn là vị trí vừa rồi hắn đứng, chỗ rẽ có một tiệm thuốc.

Hắn quay đầu lại không ngừng nhìn chung quanh, xác nhận cái kia cửa hàng thật sự đã không có.

Người lui tới càng ngày càng nhiều, khuôn mặt hắn gây chú ý, người đi qua không khỏi liếc nhìn nhiều hơn hai lần, Khôi Minh đem mũ mang lên, cúi đầu đi đến tiệm thuốc bình thường kia.

Quỷ hút máu có thể nhìn được rất nhiều đồ vật, hắn không kỳ quái, đối với sự tình vừa rồi phát sinh cũng xác thật có kinh ngạc, nhưng lời nói của cái lão nhân kia, làm hắn cảm thấy thực khó tin.

Đồ vật thuần phục ma nữ

Hừ.

Thật thú vị.

Thành phố này mùa hè mưa rất nhiều, ngoài cửa sổ lại mưa to tầm tã, cô đứng ở bên cửa sổ nhìn, đã thấy nhiều cũng không ngạc nhiên.

Một a bà trường sinh giả tới tìm cô nói chuyện phiếm, nửa đường gặp mưa to, hoang mang rối loạn chạy đến trong phòng tìm cô, đúng lúc thấy cô ăn mặc một thân sườn xám diễm lệ màu đỏ muốn xuống lầu, bên ngoài khoác một cái áo khoác sam lông màu đen .

Tóc dài vén gọn buông xõa ở phía sau đầu , dáng người đầy đặn không mất đi vẻ thướt tha , hình thể hoàn mỹ vô khuyết, trong ngực ôm một bó hoa hồng nở rộ sum xuê , đỡ tay vịn bước nhẹ diệu , dẫm lên giày cao gót đi bước một xuống lầu.

A bà có chút kinh ngạc, “Đây là muốn ra cửa sao? Trời mưa lớn như vậy, còn đi nơi đó a.”

“Đúng vậy.”

Cô cười làm rơi tóc mai bên tai xuống, khuyên tai tua rua rũ xuống lấp lánh sáng lên, “A bà ở nhà chờ tôi trong chốc lát, thực mau sẽ trở về , nói chuyện chút nữa sẽ lỡ chuyến xe buýt.”

“Được, trên đường cần phải chậm một chút, ngày mưa đường trơn.” thanh âm già nua dặn dò.

Khuynh Thành ôn nhu cười gật đầu.

Khôi Minh cùng cô gặp thoáng qua trong màn mưa, cầm hộp thuốc trị cảm chạy vào cửa, lại chỉ thấy một trường sinh giả đang ngồi trước lò sưởi trong phòng khách .

“Khuynh Thành đâu?”

Buột miệng thốt ra tên cô, a bà không hài lòng, “Sao lại không lớn không nhỏ như thế, không thể kêu tên trưởng bối , như này là không lễ phép…”

Giữa mày hắnnhăn lại, lại hỏi một lần, đáp lại hắn chính là hai chữ.

“Mộ địa.”

Lại là mộ địa.

Hắn nghĩ tới, mỗi năm đến lúc này, cô sẽ đi ra ngoài, năm nay cũng không ngoại lệ.

Khôi Minh không kiên nhẫn chuẩn bị lên lầu, lại nghe đến a bà thở dài một hơi.

“Nhiều năm như vậy qua đi , cô ấy vẫn không quên được nam nhân kia , mỗi năm đều đi, làm gì a, ma nữ cũng không thấy được người đã chết .”

Bước chân cưa hắn đột nhiên dừng lại, ngẩng đầu, liếm răng nanh, ánh mắt nhìn chằm chằm bậc thang.

Cơ hồ là cứng đờ quay đầu, trong giọng nói lạnh băng đếncực điểm.

“Có ý gì?”

Nghĩ đến hắn vẫn là một đứa trẻ nên không rõ, a bà không có ai nói chuyện phiếm, cùng hắn càu nhàu nói, “Mấy trăm năm trước Khuynh Thành gặp được một thư sinh, thời điểm thật lâu trước kia ccùng nhau nói chuyện phiếm, cô ấy từng nói với tôi, đối với thư sinh này nhất kiến chung tình,cũng bồi hắn hết một đời .”

“Nhưng kết quả thư sinh kia cũng đã chết rồi, cô hiện tại vẫn là dáng vẻ này, còn quyến luyến không quên, ai, đáng thương lại bất hạnh a.”

A bà không chú ý, cặp đồng tử kia của hắn đang chậm rãi biến hồng, cắn chặt răng nanh càn rỡ lộ ra, ngón tay thon dài đem hộp thuốc bóp bẹp, đầu ngón tay trở nên trắng bệch, môi mỏng màu đỏ mím chặt.

Hắn cắn răng, cực lực khắc chế lửa giận, xúc động muốn hút máu.

Tay mơ hồ bắt đầu phát run, trong lồng ngực như có một ngọn lửa dồn dập bùng lên, thiêu đốt ngũ quan nội tạng hắn, làn da tái nhợt , cánh tay cùng cổ xuất hiện gân màu xanh lá, bộ dạng là một người đang ghen ghét phẫn nộ.

Đó là đồ vật của hắn, ai cho phép trong lòng cô dơ bẩn chứa một nam nhân khác !

Bình luận

Để lại bình luận