Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

“Tiền! Tôi sẽ trả lại tiền cho anh!” Lục Hiểu Dư nhìn thẳng vào mắt hắn, giọng gấp gáp nhưng kiên quyết: “Tôi trả anh đủ một tỷ, anh trả lại tự do cho tôi… có được không?”
Đôi mày kiếm của hắn khẽ nhíu lại, sự không hài lòng hiện rõ trên gương mặt lạnh lùng. Tống Ngụy tiến sát về phía cô gái nhỏ, đáy mắt lóe lên hàn khí đáng sợ. Hắn đưa tay, siết chặt lấy chiếc cằm thanh tú của cô: “Nói lại lần nữa.”
“Tôi… tôi trả tiền cho anh… anh trả lại… ưm…”
Hiểu Dư mở to mắt kinh hoàng, nhìn người đàn ông ngang nhiên cúi xuống cưỡng hôn mình. Cô cố gắng vùng vẫy, nhưng sức lực yếu ớt của cô chẳng là gì so với sự kìm kẹp mạnh mẽ của hắn.
Tống Ngụy tham lam mút lấy đôi môi mềm mại, còn thô bạo dùng lưỡi tách hàm răng đang cắn chặt của cô ra. Hắn cuốn lấy chiếc lưỡi nhỏ bé đang cố gắng chống cự, cảm nhận vị ngọt thanh khiết trong khoang miệng cô. Nóng bỏng, ẩm ướt, mềm mại và thơm ngon. Giống hệt như cảm giác của hai năm về trước, chỉ khác là khi ấy cô có phần ngoan ngoãn hơn bây giờ.
Đầu lưỡi hắn nếm phải vị mặn chát của nước mắt. Lúc này, Tống Ngụy mới chịu buông tha đôi môi sưng đỏ của cô.
Nhìn Hiểu Dư đứng đó, bờ vai run rẩy, nước mắt lưng tròng, đâu đó trong lòng hắn thoáng dấy lên một cảm giác khó chịu mơ hồ. Hắn thu tay lại, giọng điềm tĩnh nhưng không kém phần áp bức: “Xem ra cô Lục vào giới giải trí cũng kiếm được kha khá nhỉ? Được thôi, tôi nhận một tỷ của cô. Mau đưa tiền đây, tôi liền trả lại tự do cho cô.”
“… Hiện tại tôi vẫn chưa có đủ một tỷ. Anh cho tôi trả trước một phần được không?” Cô ngập ngừng hỏi, giọng đầy hy vọng.
“Không được!” Hắn đáp thẳng thừng. “Tống Ngụy tôi lúc đưa tiền, chưa bao giờ thiếu một đồng. Cô Lục muốn trả nợ, cũng phải trả cho đàng hoàng chứ?”
Hiểu Dư bị ánh mắt sắc lạnh của hắn làm cho hoảng sợ. Cô biết người đàn ông trước mặt không phải loại dễ đối phó. Hai năm trước đã không dễ, bây giờ lại càng khó hơn. Cô không muốn dây dưa với hắn, càng không muốn bi kịch năm xưa lặp lại.
Cô đã mất đi đứa con, suýt nữa mất luôn cả mạng sống.
“Nhưng hiện tại tôi… thật sự không có đủ tiền…” Giọng cô yếu ớt.
Đôi môi mỏng của hắn nhếch lên thành một nụ cười đầy khoái trá. Hắn đương nhiên biết cô không đủ tiền trả nợ. Chính vì biết, nên hắn mới ngạo mạn đòi tiền cô như vậy.
Tống Ngụy chống tay lên thành lan can hai bên, giam hãm cô gái nhỏ vào giữa lồng ngực rắn chắc của mình. Giọng nói hắn trở nên mờ ám, nguy hiểm: “Không trả được bằng tiền, thì trả bằng thân. Cô Lục, chẳng phải cô rất giỏi chuyện này sao?”
Hắn thẳng người dậy, bàn tay không tự chủ mà lướt nhẹ trên vòng eo thon gọn của cô: “Vóc dáng này của cô Lục thật khiến người ta mê mẩn, làm Tống Ngụy tôi đây hai năm rồi vẫn nhớ mãi không quên. Nhưng mê nhất vẫn là cái miệng nhỏ phía dưới của cô, vừa khít khao vừa ấm áp. Thật sự rất… tuyệt!”
Hiểu Dư chết lặng, không nói nên lời.
Thấy hắn quay người bỏ đi, cô như mất hết sức lực, trượt dài xuống nền đất lạnh lẽo. Nước mắt cứ thế lặng lẽ rơi, cô thất thần nhìn theo bóng lưng người đàn ông khuất dần sau khúc quanh cầu thang.
Điên rồi. Người đàn ông đó… thật sự điên rồi…
Những ngày sau đó, Lục Hiểu Dư không dám bước chân ra khỏi nhà nửa bước. Cô lấy cớ bị cảm để xin nghỉ làm ở công ty. Những hợp đồng quảng cáo mà cô từng ký kết trước đây, không hiểu vì lý do gì mà lần lượt bị các nhãn hàng đơn phương hủy bỏ. Nhưng cô cũng chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến những chuyện đó nữa.
Hiểu Dư ngồi bó gối trên chiếc giường nhỏ, vừa ăn bát mì gói vừa thờ ơ xem bản tin thời sự trên chiếc tivi cũ. Đã khá lâu rồi cô không có được những giây phút thư thả, dù là tạm bợ như thế này.
“Tập đoàn Hoành Dực vừa chính thức thông báo hoàn tất thương vụ sáp nhập công ty giải trí Sương Mai, biến Sương Mai thành công ty con trực thuộc tập đoàn. Trả lời phỏng vấn báo chí, ngài Tống Ngụy – Chủ tịch Hội đồng quản trị kiêm Tổng giám đốc tập đoàn Hoành Dực cho biết, mặc dù Sương Mai vẫn đang trong giai đoạn thẩm định…”
Tách.
Hiểu Dư vội vàng tắt màn hình tivi. Lồng ngực cô lại đập mạnh vì kinh hãi. Người đàn ông đó… chính là người đứng đầu tập đoàn Hoành Dực hùng mạnh?
Toàn thân cô run lên. Cô đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đóng kín. Lẽ nào… là hắn? Hắn đến bắt cô đi?
Cốc cốc cốc.
Tiếng gõ cửa dồn dập vang lên.
Giang Vũ đứng bên ngoài, gõ cửa một lúc lâu mà vẫn không thấy ai trả lời. Anh sốt ruột vặn thử tay nắm cửa, vừa tiếp tục gõ vừa gọi lớn: “Dư Dư, em có trong nhà không? Dư Dư!”
Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Hiểu Dư mới thở phào nhẹ nhõm. Cô chậm rãi đi ra mở cửa. Thấy Giang Vũ đứng đó, trên tay xách lỉnh kỉnh túi lớn túi nhỏ, cô khẽ hỏi: “Anh mang gì mà nhiều vậy?”
“Cũng không có gì nhiều, chỉ là ít trái cây với mấy vỉ thuốc kháng sinh thôi.” Giang Vũ bước vào nhà, cẩn thận đặt giày vào một góc rồi quay lại nhìn cô, ánh mắt đầy lo lắng: “Em sao rồi? Đã đỡ hơn chút nào chưa?”
“… Đỡ nhiều rồi ạ. Hôm nay anh không có lịch trình gì sao?”
“Anh cố tình để trống lịch tối nay.” Anh dừng lại một chút, rồi nói thêm, giọng có chút ngập ngừng: “Dư Dư, lâu lắm rồi chúng ta chưa ăn tối cùng nhau. Hôm nay… có thể cho anh ăn nhờ một bữa được không?”
Hiểu Dư im lặng, trầm ngâm nhìn anh một lúc lâu rồi mới khẽ cười: “Được chứ. Anh đợi em vào cắm cơm.”
“Vậy để anh phụ nhặt rau.” Giang Vũ cởi áo khoác vắt lên thành ghế, xắn tay áo sơ mi rồi l섬l섬 đi theo cô vào bếp.
Dạo gần đây, độ nổi tiếng của anh ngày càng tăng cao, kéo theo lịch trình làm việc dày đặc đến mức tối mắt tối mũi. Thời gian anh có thể ở bên cạnh cô cũng vì thế mà ngày càng ít đi.
Anh gặp Hiểu Dư vào một ngày mưa tầm tã hai năm trước. Đó là ngày mà anh đã nghĩ mình là kẻ đáng thương nhất trên đời. Nhưng rồi anh gặp cô, nằm bất tỉnh giữa vũng nước mưa hòa cùng máu đỏ. Ấn tượng đầu tiên và duy nhất của anh về cô lúc ấy chỉ gói gọn trong một từ – máu.

Bình luận

Để lại bình luận