Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp Ruby

: Tam Giác Trong Thang Máy
Sáng hôm sau, Phó Nhàn Linh dậy sớm. Cô chọn một bộ đồ công sở lịch sự, áo sơ mi trắng phối cùng quần tây đen, tôn lên vòng eo con kiến và cặp mông đầy đặn. Cô trang điểm nhẹ, xách chiếc túi mà lâu rồi không dùng tới, chuẩn bị ra ngoài.
Trương Tuyền Phong cũng vừa dậy, hắn từ phòng tắm đi ra, thấy cô đang thay giày ở cửa, vẻ mặt đầy ngạc nhiên: “Em đi đâu sớm vậy?”
“Đi làm.” Phó Nhàn Linh đáp, không thèm nhìn hắn lấy một cái.
“Đi làm?” Hắn nhíu mày đuổi theo. “Sao đột nhiên lại muốn đi làm? Anh tưởng em…”
Cửa thang máy mở ra. Bên trong đã có một người hàng xóm tầng trên. Trương Tuyền Phong gật đầu chào họ, rồi đứng cạnh Phó Nhàn Linh, thấp giọng hỏi: “Em giận anh chuyện gì à? Sao không nói với anh một tiếng?”
Phó Nhàn Linh nghĩ thầm, anh đi cặp bồ bên ngoài cũng đâu có nói cho tôi biết. Tối qua cô lại mơ thấy ác mộng, cả người mệt mỏi, không có tâm trạng đôi co với hắn.
Thang máy dừng ở tầng hai. Cửa mở ra.
Vu Hướng Tây đứng đó.
Da đầu Phó Nhàn Linh tê rần, da gà nổi hết cả lên. Cậu trai vừa nhìn thấy cô, hai mắt lập tức sáng bừng lên. Hôm nay cô ăn mặc khác hẳn, chiếc áo sơ mi trắng tinh khôi tương phản với mái tóc đen, chiếc quần âu bó sát làm nổi bật đường cong quyến rũ chết người.
Nhưng khi ánh mắt cậu lướt qua người đàn ông đứng cạnh cô, ngọn lửa trong mắt cậu lập tức tối đi vài phần.
Vu Hướng Tây bước vào, đứng đối diện cô, mỉm cười: “Chào buổi sáng, chị.”
Giọng nói này! Trong giấc mơ đêm qua, chính giọng nói khàn khàn này đã gọi tên cô không biết bao nhiêu lần khi thúc vào cơ thể cô. Cô trả lời không tự nhiên: “Chào cậu.”
“Anh đang hỏi em đấy!” Trương Tuyền Phong mất kiên nhẫn, hắn vươn tay nắm chặt lấy cánh tay cô.
Vu Hướng Tây cau mày nhìn cái siết tay của Trương Tuyền Phong. Cậu vô thức nhích người, muốn chen vào giữa hai người.
Phó Nhàn Linh cảm nhận được bầu không khí căng thẳng, cô giật mạnh tay ra khỏi tay Trương Tuyền Phong, lạnh lùng nói: “Chỉ là tự dưng muốn đi làm. Anh đi công tác cũng đâu cần nói với tôi.”
Vu Hướng Tây dừng lại, đứng quay lưng về phía Trương Tuyền Phong, nhưng chiếc ba lô sau lưng lại nhẹ nhàng cọ vào tay cô, như một sự che chở thầm lặng. Phó Nhàn Linh ngước mắt, bắt gặp ánh mắt đầy quan tâm của cậu. Cô vội vàng cúi đầu.
“Công ty ở đâu? Anh đưa em đi.” Trương Tuyền Phong nhìn đồng hồ, cố gắng tỏ ra bình thường.
Phó Nhàn Linh không từ chối, nhưng vẻ mặt vô cùng miễn cưỡng.
Ra khỏi thang máy, Trương Tuyền Phong vẫn lải nhải: “Không phải em nói ở nhà chuẩn bị mang thai sao? Giờ lại đi làm, ba mẹ biết sẽ nghĩ thế nào?”
Phó Nhàn Linh đột ngột dừng lại, nhìn thẳng vào mắt hắn: “Anh còn muốn hỏi gì nữa không?”
Trương Tuyền Phong sững sờ: “Em bị làm sao vậy?”
Phó Nhàn Linh mệt mỏi. Cô chỉ muốn xé toạc bộ mặt đạo đức giả của hắn ngay tại đây. Nhưng nhìn thấy Vu Hướng Tây cũng dừng lại cách đó không xa, cô đành quay đi. Trương Tuyền Phong sai, nhưng cô không muốn liên lụy đến một cậu trai vô tội.
Đúng lúc này điện thoại của Trương Tuyền Phong reo lên. Hắn vội vàng nghe máy, gọi với theo cô: “Đợi anh, để anh đưa em đi!”
“Tôi tự đi được, không cần anh đưa!”
Phó Nhàn Linh bắt một chiếc taxi. Xe vừa lăn bánh, cô nghe thấy tiếng gọi từ phía sau. Vu Hướng Tây đang chạy như bay về phía cô, tay cầm một túi đồ ăn sáng.
“Chị ơi!” Cậu chạy đến bên cửa xe, đưa đồ ăn cho cô. “Mời chị ăn sáng.”
Bánh bao hấp, trứng trà, và một túi sữa đậu nành nóng hổi. Đã bao lâu rồi cô không được ai mua đồ ăn sáng? Hai năm nay, cô đều tự làm.
Trái tim cô mềm nhũn. Cô nhận lấy, nói cảm ơn.
“Cậu đến trường sao?” Thấy cậu gật đầu, đôi mắt lại sáng long lanh, cô dịch người vào trong. “Lên xe đi.”
Vu Hướng Tây vui vẻ ngồi vào. Cậu quá cao, ngồi trong taxi có vẻ chật chội, đầu gần chạm nóc xe. Cậu đặt ba lô bên cạnh, quay sang nhìn cô không chớp mắt.
“Cậu nhìn gì?” Phó Nhàn Linh quay mặt ra cửa sổ, vành tai hơi nóng.
“Hôm nay chị mặc thế này nhìn rất đẹp.” Đôi mắt cậu sáng rực, như chứa cả ngàn vì sao.
Lời khen thẳng thắn khiến tim Phó Nhàn Linh rung động. Cô cố giữ bình tĩnh: “Cảm ơn.”
“Chị làm ở đâu vậy?”
Cô nói địa chỉ: “Tòa nhà Long Hà.”
Vu Hướng Tây lập tức nói với tài xế: “Bác tài, tới tòa nhà Long Hà trước ạ.”
Đến nơi, Phó Nhàn Linh xuống xe, móc ví lấy tờ 50 tệ đưa cho cậu: “Tiền taxi để tôi trả.”
Vu Hướng Tây cười cười, lộ ra chiếc răng nanh đáng yêu, ánh mắt vô tội: “Em không dùng tiền mặt. Hay là chị kết bạn WeChat rồi chuyển tiền cho em đi.”
Phó Nhàn Linh biết tỏng cậu nhóc này cố tình. Nhưng cô vẫn mở WeChat, quét mã của cậu. Ảnh đại diện là một nền đen, ở giữa có một chữ “Vu” màu trắng.
“Chị ơi.” Cậu gọi.
Phó Nhàn Linh ngẩng lên. Dưới ánh nắng ban mai, cậu thật sự đẹp trai, tràn đầy sức sống.
Vu Hướng Tây mỉm cười vẫy tay với cô: “Tạm biệt.”
Tâm trạng u ám của Phó Nhàn Linh không biết vì sao lại tốt lên một chút.
Buổi trưa, Trương Tuyền Phong lại hẹn cô ăn cơm, nói muốn “nói chuyện vui vẻ”. Cô từ chối, nói bận việc, rồi xuống lầu ăn cùng đồng nghiệp.
Vừa ăn, cô vừa nghĩ, nếu thật sự ly hôn thì sẽ thế nào? Trương Tuyền Phong có cưới con tiểu tam kia không? Chắc là không, hắn cưới cô cũng vì môn đăng hộ đối. Còn cô? Ba cô tim không tốt. Nếu biết chuyện, ông không nhập viện mới là lạ.
Nghĩ đến đây, mặt cô bỗng thấy lành lạnh. Là nước mắt. Cô vội cúi đầu lau đi, nhai ngấu nghiến cơm trong miệng.
________________

Bình luận

Để lại bình luận