Chương 9

TRANG CHỦ / Truyện / Chương 9

Danh sách
Chế độ đọc
Nạp kim tệ

Cô vẽ dáng lông mày cho anh thêm đậm, thêm thô, làm khí chất người đàn ông càng thêm hiên ngang, bá đạo và nam tính. Sau đó, cô vừa lòng ngắm nghía tác phẩm của mình, rồi dán sát người vào anh, nỉ non đầy ma mị:
“Bên trong em… vẫn còn chứa đầy tinh dịch của anh đó. Anh đã rót vào đó suốt một đêm. Chú rể mới à, anh tính làm sao đây? Có muốn đem chúng thao hết ra ngoài không?”
Cô gái trong lồng ngực quyến rũ, vũ mị đến từng hơi thở. Trên người cô tỏa ra hương thơm cơ thể nhàn nhạt pha lẫn mùi vị kích thích của tình dục. Khuôn mặt nhỏ nhắn không trang điểm vẫn trắng nõn, thanh khiết như hoa sen, nhưng đặc biệt là phong tình lưu chuyển trong đôi mắt lúng liếng kia, làm người ta hận không thể lập tức đè cô xuống ngay tại đây. Giống như sáng nay, lột sạch quần áo vướng víu, thô bạo thao vào tầng tầng lớp lớp trong hoa huyệt ấy.
Ngón tay Trần Vũ Hàng nắm chặt lấy thành ghế, đốt ngón tay trắng bệch. Hô hấp anh dồn dập, nặng nhọc, toàn thân nóng lên hừng hực như lò lửa. Đặc biệt là chỗ dưới thân kia, cây gậy thịt phản chủ đã dựng thẳng đứng, cao cao thành một cái lều trại lớn, tựa như muốn chọc thủng lớp vải quần mà nhảy ra ngoài.
Nhưng, ngay trước khi lý trí hoàn toàn bị hỏng mất, ánh mắt hắn liếc thấy chữ “Hỷ” màu đỏ chót dán trên tường phòng.
Giống như có một chậu nước lạnh băng từ trên đầu đổ xuống, dập tắt ngọn lửa dục vọng. Trần Vũ Hàng bừng tỉnh, phản ứng lại thực tại tàn khốc: Hôm nay là ngày mình kết hôn, là ngày trọng đại nhất đời người. Giờ phút này, anh còn muốn ở đây thao làm phù dâu sao?
Điều này thật sự là trái với chuẩn mực đạo đức, trái với lương tâm làm người mà anh luôn gìn giữ bấy lâu nay.
“Cố tiểu thư… chuyện ngày hôm qua là tôi đường đột, mạo phạm cô, tôi thật sự xin lỗi. Tôi hiện tại cũng không biết nên làm cái gì bây giờ để chuộc lỗi. Chỉ cần có thể đền bù cho cô, muốn tôi làm cái gì cũng được… Nhưng xin cô hãy hiểu cho, hôm nay là hôn lễ của tôi, tôi không muốn mọi chuyện đi quá xa như vậy…”
Cố Viện nghe thấy lời xin lỗi chân thành và sự cự tuyệt yếu ớt ấy, nhìn thần sắc thống khổ, giằng xé của người đàn ông, cô lại lần nữa thầm cảm khái trong lòng. Bạn trai của Bạch Huyên Huyên này thật sự là một người đàn ông tốt, có trách nhiệm.
Thôi được rồi, đàn ông trong thiên hạ ngàn ngàn vạn vạn, thiếu gì người để chơi đùa. Như cậu chàng Lâm Ngạn trẻ tuổi, rực rỡ như ánh mặt trời lúc nãy cũng không tệ chút nào. Cô cũng không nên tiếp tục làm “tai họa”, phá hỏng cuộc đời của người đàn ông tốt sắp kết hôn này nữa.
Tuy nghĩ vậy, nhưng trong lòng Cố Viện vẫn còn chút không phục, tính hiếu thắng trỗi dậy. Cô bĩu môi hờn dỗi, trong giọng nói mang theo chút tính tình tiểu thư đỏng đảnh: “Sao? Ý anh là tôi kém hơn Bạch Huyên Huyên nhiều lắm à? Tôi đã chủ động đưa thân xác này cho anh thao, mà anh còn không vui, còn chê bai sao?”
“Không phải, không phải ý đó! Tôi…” Trần Vũ Hàng bối rối, không biết nên giải thích làm sao cho phải. Dưới cơn hoảng loạn, anh càng nói càng sai, lúng túng như gà mắc tóc: “Tôi… tôi có thể bồi thường cho cô tiền, bao nhiêu cũng được. Dựa theo giá cả thị trường… à không phải, ý tôi là dựa theo ý muốn của cô là được.”
Người đàn ông chẳng qua lỡ miệng vì bối rối, nhưng Cố Viện – với sự nhạy bén của hồ ly – lại từ trong câu nói đó bắt được những từ khóa quan trọng. Cô nheo mắt lại nguy hiểm: “Giá cả? Giá cả thị trường gì? Anh coi tôi là loại gà móng đỏ đứng đường à?”
Trần Vũ Hàng tái mặt, vội vàng xua tay chối đây đẩy. Nhưng mà mặc kệ cô gặng hỏi, ép cung như thế nào, Trần Vũ Hàng vẫn khăng khăng là mình lỡ lời nói sai, không chịu tiết lộ thêm.
Theo trực giác nhạy bén của phụ nữ, Cố Viện căn bản không tin lời giải thích hời hợt đó. Có uẩn khúc gì đó ở đây.
Vì muốn bức cung, một bàn tay cô bất ngờ xông thẳng vào hạ thân người đàn ông, nhanh chóng kéo phăng khóa quần anh xuống. Hành động táo bạo khiến một cây gậy thịt đen bóng, vừa thô vừa dài lập tức bật ra ngoài như lò xo được giải phóng.
Trên mã mắt đỏ ửng đã rỉ ra một ít chất lỏng trong suốt, quy đầu to bè như nắm tay trẻ con, gân guốc nổi đầy.
Tay Cố Viện không chút e ngại cầm chặt lấy nó, ngón tay cái vân vê, ấn nhẹ trên đỉnh lỗ sáo, biểu hiện ra mười phần uy hiếp trắng trợn: “Anh không nói thật, tôi sẽ cầm nó mà hét to lên, để tất cả mọi người chạy vào đây nhìn xem, dương vật của chú rể đang bị phù dâu chơi đùa như thế nào. Lại tiện thể kể cho mọi người nghe một chút chi tiết ly kỳ, anh đã ở trên giường tân hôn tối qua, đè ngửa bạn thân của vợ mình ra thao sướng điên cuồng như thế nào!”
“Đừng! Cô đừng kêu… Tôi nói… Tôi nói hết!”
Tuy mới quen biết chưa đầy một ngày, nhưng qua những gì đã trải qua, Trần Vũ Hàng cảm thấy cô gái trước mắt này là một kẻ điên rồ, không để ý bất cứ luân thường đạo lý gì. Tính tình cô vô pháp vô thiên, chuyện động trời gì cũng có thể làm ra được.
Lầu trên lầu dưới lúc này tất cả đều là bạn bè, thân thích, quan khách của hai họ. Một khi cô ta làm ầm ĩ lên, mọi chuyện vỡ lở sẽ cực kỳ khó giải quyết, danh dự của cả hai gia đình sẽ tan nát.
Ba phút sau.
Cố Viện xâu chuỗi vài lời đôi câu ngập ngừng của người đàn ông lại với nhau, và cô lại bị làm cho nổi điên lên thật sự.
Bạch Huyên Huyên này, thật đúng là thâm độc. Cô ta đã âm thầm dựng lên cho cô một cái hình tượng “người tốt” rẻ tiền trong mắt Trần Vũ Hàng và đám bạn anh ta: “Chỉ cần đưa tiền là có thể thao”.
Cái gì mà bị ông già bao dưỡng, ăn chơi trác táng, xằng bậy với một đám côn đồ đầu đường xó chợ, đời sống riêng tư vô cùng dâm loạn… Mấu chốt là, theo lời kể của ả, mỗi một đối tượng mà Cố Viện cặp kè đều “vừa già, vừa xấu, vừa bẩn”.
Điểm cuối cùng này quả thực là sự sỉ nhục không thể tha thứ đối với gu thẩm mỹ của cô. Cố Viện thầm hạ quyết tâm, nghiến răng ken két: Hôm nay nếu không đem người đàn ông này ra “chứng thực” lại danh tiếng, không trả thù con khốn kia, cô thề không mang họ Cố!
________________

Bình luận (0)

Để lại bình luận